Chương trước
Chương sau
Tiểu nha hoàn muốn xuyên qua đám người đi ra ngoài. Thế nhưng người xem náo nhiệt thực sự quá nhiều, mà Chu Thanh đi hai bước đã đến ngay sau lưng tiểu nha hoàn kia.

"Đi đâu thế?" Ngoài cười nhưng trong không cười, Chu Thanh đứng sau lưng nha hoàn, cất giọng hỏi.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía tiểu nha hoàn.

Bóng lưng tiểu nha hoàn cứng đờ, nhéo nhéo quyền, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt lảng tránh, khẽ đảo qua Tôn thị.

Tôn thị ngồi dưới đất há to miệng, trừng to mắt nhìn, không phát ra được tiếng chửi bới nào nữa. Sửng sốt một chút, Tôn thị trở mình đứng lên bổ nhào về phía Chu Thanh, đưa tay muốn kéo lấy y phục nàng.

"Ngươi muốn làm gì!" Đáy mắt Tôn thị mang theo vẻ hoảng sợ, gào thét với Chu Thanh.

Động tác của Chu Thanh nhanh hơn Tôn thị, nàng đưa tay bắt lấy cánh tay tiểu nha hoàn kia. Bàn tay Tôn thị nhào về phía Chu Thanh, cứ như vậy dừng lại giữ không trung.

Tiểu nha hoàn nhíu mày, trên mặt mang theo vẻ chán ghét cùng kháng cự, ngạo nghễ nói: "Thả ta ra."

Chu Thanh cười lạnh: "Thả ngươi ra sao? Không thể! Ngươi bức hiếp bà ấy tới đây nhục mạ ta, chẳng lẽ thật sự cho là có thể làm đến kín kẽ không chút sơ hở ư? Đừng có nằm mơ! Ta và bà ấy mặc dù đã đoạn tuyệt thân tình, nhưng mà cái gọi là huyết thống, nói như thế nào nhỉ, thật đúng là thần kỳ! Bà ấy mới vừa cho ta một ánh mắt, ta liền biết, chuyện ở đây không thích hợp! Ta đã nói rồi mà, đang yên đang lành, sao bà ấy lại đột nhiên tới nhục mạ ta chứ? Nói cho cùng, bà ấy cũng là bà nội ruột của ta đấy! Thì ra là ngươi! Là ngươi buộc bà ấy!"

Theo từng câu nói của Chu Thanh, miệng của Tôn thị cũng mở lớn dần. Khuôn mặt, viết đầy bốn chữ: Kinh hãi vô cùng! Bà ta ra ám hiệu cho Chu Thanh khi nào?

Đáy mắt tiểu nha hoàn tràn đầy lạnh lẽo, cái nhìn sắc bén như đao bắn về phía Tôn thị.

Dọa cho Tôn thị đang kinh hoàng thất sắc lập tức giật mình quát: "Ta không ám chỉ cho ngươi, ngươi đừng có nói mò."



Chu Thanh liền ôn nhu nhìn lại Tôn thị.

"Được, ta biết bà sợ bọn họ, bà không ám chỉ cho ta, là tự ta đoán được, được chưa!"

Tôn thị..

"Ta thật không sự là không có mà!"

Chu Thanh nhíu mày: "Vậy là bà chủ động thật tâm thật dạ tự nguyện vọt tới trước mặt cháu gái là ta, há miệng chính là một trận nhục mạ? Vì cái gì? Cũng bởi vì bệ hạ hạ chỉ cho ảnh vệ bắt Đoan Khang Bá sao? Như thế nào? Chẳng lẽ bà cho rằng ta nói bệ hạ hạ chỉ sao? Chẳng lẽ bà già quá rồi đầu óc không còn tỉnh táo nữa sao? Vì phàm là người bình thường, cũng sẽ không cảm thấy ảnh vệ bắt Đoan Khang Bá, là bởi vì ta chỉ điểm cho Thẩm Lệ! Đây chính là tại cung yến đấy! Chẳng lẽ ta biết yêu thuật sao?"

Tin tức liên quan đến việc vì sao ảnh vệ lại bắt Đoan Khang Bá, đã sớm lưu truyền sôi sùng sục khắp kinh đô. Người vây xem liên tiếp gật đầu.

Miệng lưỡi Chu Thanh bén nhọn, Tôn thị đã biết rất rõ, nhưng hôm nay là lần đầu, bà ta cảm thấy mình không thể đối đáp lại được với Chu Thanh, chỉ có thể câm lặng đứng ngây ra đó. Chủ yếu là, trong lời Chu Thanh nói, có nhắc tới hoàng thượng.

Lúc vừa tới kinh đô, ba ta đã từng được căn dặn ba lần bốn lượt rằng, phàm là những lời có nhắc đến hoàng thượng, nếu như bà ta nghe không rõ, thì không nên tùy tiện sủa bậy, nếu không có thể sẽ khiến cho cả nhà phải chịu tội chém đầu. Lời này, quả thật là đã hù sợ Tôn thị. Đến mức, bây giờ, bà ta vẫn hết mực lo lắng không biết nên nói cái gì cho phải.

Tôn thị không mở miệng, ánh mắt của mọi người lập tức liền sáng lên. Vừa rồi, bọn họ đã cảm thấy kỳ quái rồi, Tôn thị là bà nội của Chu Thanh, theo lý thuyết, dù có như thế nào đi nữa, thì bà nội cũng không thể đối đãi với cháu gái như thế. Quả nhiên là có vấn đề!

Trong đám đông, lập tức có người hô to: "Người nọ là nha hoàn thiếp thân của Tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ, gọi là Hồng Liên."

Tiểu nha hoàn lập tức dùng ánh mắt âm ngoan nhìn về phía phát ra tiếng nói. Nhưng mà, bên đó đứng đầy người, nàng ta căn bản không biết là ai nói.

Chu Thanh lập tức liền nói: "Thì ra là nhà hoàn thân tín của tâm tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ! Thực sự là thất kính, để biểu thị lòng thành kính, chúng ta vẫn là báo quan đi thôi!"

"Ngươi thả ta ra! Ngươi thì tính là cái gì, dựa vào cái gì mà đòi bắt ta!" Hồng Liên ra sức muốn hất tay Chu Thanh ra.

Nhưng mà Chu Thanh từ nhỏ đã làm việc đồng áng, lực tay rất lớn.

"Thả ngươi ra sao? Không thể! Ngươi bức bách Tôn thị tới đây nhục nhã ta, ta cứ thế mà bỏ qua sao? Coi như ta không tính toán, thì Nghiễm Bình Bá phủ cũng sẽ không tính toán sao!"

Chu Thanh nói xong, liền kéo Hồng Liên rẽ đám đông ra ngoài. Một đám người vây xem lập tức nhường đường, chờ Chu Thanh dắt Hồng Liên ra ngoài, bọn họ lại tự động tụ tập lại đi theo phía sau. Đi nha môn xem náo nhiệt thôi!

Tôn thị bị dọa đến mức lập tức chạy theo túm lấy tay Chu Thanh, nói: "Thanh nha đầu, ngươi nghe ta nói, không phải, thật sự không phải như vậy đâu, Thanh nha đầu.."



Gã sai vặt đi theo bên cạnh Chu Thanh lạnh lùng trừng Tôn thị một cái. Đáy mắt mang theo sát khí đặc hữu của ảnh vệ. Dọa cho hai tay Tôn thị khẽ run lên, lập tức ngậm miệng.

Bên ngoài Trân Phẩm Hiên, có một chiếc xe ngựa đắt tiền đang đậu. Tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ nhíu mày nhìn Hồng Liên bị Chu Thanh kéo ra, ném khăn tay, mắng: "Đồ vô dụng, có chút chuyện nhỏ cũng không làm được."

Bên cạnh tam tiểu thư, một tỳ nữ lập tức lên tiếng: "Nô tỳ đi."

Tam tiểu thư gật đầu một cái. Tỳ nữ đứng dậy chui ra khỏi xe ngựa.

"Chu cô nương xin dừng bước."

Chu Thanh cùng đám đông quần chúng ăn dưa đồng thời nhìn lại phía tỳ nữ kia.

Tỳ nữ khẽ cúi đầu chào Chu Thanh, một mặt hồ nghi nhìn về phía Hồng Liên đang bị Chu Thanh giữ chặt, nói: "Nô tỳ là tỳ nữ thiếp thân của tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ, người này tên là Hồng Liên, cùng phục dịch Tam tiểu thư với nô tỳ, không biết nàng.."

Nàng hơi ngừng lời, một bộ không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Chu Thanh liền hào sảng cười nói: "Nàng ta bức hiếp Tôn thị nhục mạ ta, Tôn thị cầu cứu ta, ta dự định mang nàng ta đi báo quan đây!"

Tôn thị gấp gáp đứng ở một bên, đã sắp khóc tới nơi, tuyệt vọng hô: "Ta không có."

Tỳ nữ kia liếc nhìn Tôn thị một cái, chỉ một ánh mắt, đã dọa cho Tôn thị sợ hãi đến mức rụt cổ so vai.

Tỳ nữ lại quay sang khách khí nói với Chu Thanh: "Chu cô nương, trong này có phải là đã có hiểu lầm gì đó rồi hay không, căn cứ theo sự hiểu biết của nô tỳ, hình như Tôn thị cùng Chu cô nương luôn không hòa thuận, cho nên.."

Chu Thanh miễn cưỡng ừ một tiếng.

"Đúng là một mực không hòa thuận, nhưng mà, cũng không đến mức bà ấy phải nhục nhã ta trước mặt mọi người. Hơn nữa, lại còn dùng lý do buồn cười như vậy. Vừa rồi ta cũng đã xác nhận, bà ấy chính là bị Hồng Liên bức bách."

Tỳ nữ kia nghiêng đầu, quét mắt liếc Tôn thị hỏi: "Chu cô nương xác nhận như thế nào?"

Chu Thanh liền nói: "Trước đó chúng ta đã ước định tốt, nếu ai bị người bắt cóc, liền nháy mắt mấy cái. Vừa rồi, mặc dù bà ấy một mực nhục nhã ta, nhưng cũng một mực chớp mắt, đây là ám hiểu được ước định cẩn thận đấy."



Tỳ nữ liền cười nói: "Có lẽ là ánh mắt của bà ấy khó chịu."

Tôn thị lập tức liền nói chen vào: "Đúng thế, đúng thế, vừa rồi mắt ta vẫn luôn không thoải mái, cho nên mới một mực nháy mắt."

Chu Thanh lập tức a một tiếng, quay đầu hỏi đám người vây xem bên cạnh: "Các ngươi có thấy bà ấy một mực nháy mắt không?"

Đám đông vây xem thành thật trả lời: "Không có."

Tôn thị..

Tỳ nữ..

Chu Thanh nhún vai: "Ngươi xem, ta chỉ tùy tiện nói bừa một tiếng, ngươi liền một phủ định, bà ấy lập tức liền nói giống như ngươi, bây giờ ta thật sự hoài nghi, ngươi cũng đang bức hiếp bà ấy."

Tôn thị..

Tỳ nữ..

Như vậy cũng được sao?

Nụ cười trên mặt tỳ nữ lập tức cứng đờ, vội vã nói: "Chu cô nương nói đùa rồi, nô tỳ làm sao có thể bức hiếp bà ấy, bà ấy chính là bà nội của cô gia nhà chúng ta."

Đang nói chuyện, tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ đã bước xuống xe ngựa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.