Lần này, Chu Thanh quả thật là ngượng ngùng. 
"Ân cứu mạng hôm qua ngươi đã báo đáp, sao có thể mặt dày nói mãi? Lại nói, cũng không thể gọi là ân cứu mạng, chỉ là tiện tay mà thôi." 
Dứt lời, Chu Thanh ôm một nửa chồng chất giấy vào trong lòng, nói: "Lấy giúp ta bút cùng nghiên mực rẻ nhất của cửa hàng các ngươi là được rồi." 
"Ân cứu mạng, há lại chỉ dùng ngân lượng là có thể báo đáp, cô nương cứ nhận đi, thứ đối với cô nương mà nói là tiện tay, thì đối với tại tại hạ lại là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cô nương nhận lấy, tại hạ mới có thể yên tâm dưỡng thương, cô nương hãy coi như mình đang làm việc tốt đi." 
Chu Thanh.. Tiểu tử này biết ăn nói ghê nhỉ! 
"Thành, ngươi cũng đã nói như vậy, nếu ta còn từ chối nữa, chính là làm kiêu." 
Chu Thanh đặt khối bạc lên quầy. 
Đang nói chuyện, Thành Vũ đã từ bên ngoài đi vào. 
"Mua xong chưa?" 
Chu Thanh quay đầu nhìn sang: "Ngươi làm xong việc rồi cơ à?" 
Thành chà chà cái ót đầy mồ hôi, hàm hậu cười nói: "Ta sợ ngươi chờ lâu." 
Đang nói chuyện, lại cảm thấy bên tai nóng lên, Thành Vũ lập tức dời ánh mắt khỏi Chu Thanh, nhìn về phía chồng giấy nàng đang ôm trong lòng. 
"Mua nhiều như vậy sao?" 
Chu Thanh 'ừ' một tiếng, chỉ nửa chồng giấy còn lại, cùng cái bọc bút, nghiên, hộp mực trên quầy, nói: "Cả những thứ này nữa, chuyển lên xe rồi về thôi." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-than-hom-nay-nguoi-doc-sach-chua/2727235/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.