Chương trước
Chương sau
Chuyện phân gia huyên náo khắp thôn người người đều đã biết, Chu lão gia tử nào có tâm tình ăn cơm, ông nặng nề thở dài một hơi, ngồi xuống kháng.

Trong lòng Tôn thị cũng giống như mảnh ruộng bị cày xới tung cả lên.

Tôn thị nhìn chồng một hồi, nói: "Nếu ông không ăn, ta liền giữ lại cho lão đại, vừa rồi huyên náo, lão đại bỏ ra ngoài bây giờ còn chưa trở về."

Vừa nghĩ tới Chu Hoài Hải đói bụng ở bên ngoài, Tôn thị đau lòng ứa nước mắt.

Chu lão gia tử quay đầu nhìn Tôn thị, nói: "Về sau, bà cũng phải đau lòng lão Nhị, lão Tam đi."

Tôn thị lập tức hừ lạnh, nói: "Bọn chúng đáng giá để cho ta đau lòng sao? Bọn chúng bất hiếu với ta còn trông cậy ta đau lòng thế nào cho chúng! Chưa nghe nói qua, cha mẹ già cả còn phải chạy theo lấy lòng con cháu đâu."

Chu lão gia tử đến cùng cũng không bồi thường cuộn giấy đỏ kia cho Chu Thanh.

Lời Tôn thị nói, có một câu là đúng, đây là tiền đi học của Chu Viễn, phải cho Chu Viễn a. Tách ra, học phí của Chu Viễn, hai ông bà bọn họ và đại phòng phải lo. Ai! Tâm tình Chu lão gia tử tích tụ đến là khó chịu.

Vừa rồi tức giận, đuổi đánh Tôn thị, bây giờ tỉnh táo lại, ông cũng không cảm thấy Tôn thị quá sai. Xét đến cùng, cũng là sai ở chỗ nghèo, nếu nhà ông không nghèo, thì sẽ không có những thứ chuyện bát nháo này.

Chu Thanh cũng không thật sự trông cậy vào ông bà nội có thể bồi thường cho nàng. Cuộn giấy bị Tôn thị hủy đi kia, hai mép giấy đều bị mài mòn nghiêm trọng, nàng chỉ có thể cắt đi, một cuộn giấy toàn bộ được cắt thành từng tấm cỡ nhỏ.

Thẩm Lệ viết chữ rất nhanh, hai người Chu Thanh cùng Chu Dao cắt giấy cũng cung cấp không kịp cho Thẩm Lệ viết.

"Ta tới cắt, cô nương đi nghỉ ngơi một chút đi." Thẩm Lệ viết xong tờ giấy đỏ cuối cùng, gác lại bút nói với Chu Thanh.

"Ta không mệt, huynh nghỉ một lát a, chờ ta cùng Dao nhi cắt nhiều một chút huynh hãy viết."

Thẩm Lệ còn muốn nói nữa, bên kia Chu Hoài Lâm đã mở miệng: "Gà như vậy là đã chín chưa?"



Chu Bình lập tức gọi Thẩm Lệ: "Đại sư huynh, huynh mau nhìn xem, gà đã chín chưa?"

Thẩm Lệ đành phải quay đầu đi xem. Dùng đao cắt thử thịt gà, thịt bên trong đã đổi màu, nói: "Chín rồi, có thể ăn."

"Oa!"

Chu Bình lập tức nhảy lên, có chút kích động quá mức, suýt chút nữa đã ngã sấp mặt vào đống lửa.

Chu Hoài Lâm đưa tay kéo thằng nhóc lại, Chu Bình khoa tay múa chân nhảy nhót như con khỉ nhỏ xung quanh.

"Ăn gà! Ăn gà! Ăn gà!.."

Triệu thị đặt cái mâm lớn ở bên cạnh, Thẩm Lệ dùng đao cắt gà thành từng miếng, Chu Bình dẫn đầu cầm lên hai cái đùi gà rừng.

Chu Hoài Lâm đưa tay vỗ vào đầu hắn, quát: "Thả xuống! Trưởng bối còn chưa động, ngươi gấp cái gì!"

Chu Bình ủy khuất nắm đùi gà, nói: "Con mang đi cho sư phó a."

Chu Hoài Lâm..

"Đi đi."

Chu Bình quay đầu bỏ chạy.

Chu Hoài Lâm đang nằm bò thèm thuồng nhìn ra bên ngoài, lập tức đoan đoan chính chính ngồi lên, bày ra bộ dáng nghiêm túc chép sách.

"Nhị bá, ăn gà."

Chu Bình chạy tới, trực tiếp giơ đùi gà đến trước mặt Chu Hoài Sơn.

Chu Hoài Sơn giả vờ giả vịt chậm rãi gác bút, nói: "Ta mải mê viết chữ, không nghĩ tới thời gian trôi qua nhanh như vậy, gà đã nướng chín rồi."

Tiếp nhận gà đùi, Chu Hoài Sơn cắn một cái. Mùi thịt lập tức tràn ngập mỗi một xó xỉnh trong khoang miệng. Hắn lập tức kinh ngạc, gà nướng này so với lúc hắn vẫn là Hầu gia ăn còn thơm ngon hơn a!

Chu Bình ghé vào kháng, một đôi mắt đen láy nhìn Chu Hoài Sơn, trong miệng gặm một cái đùi khác, nói: "Nhị bá, ăn ngon a."

Chu Hoài Sơn gật gật đầu.

Chu Bình liền nói: "Nhị bá, người nói thịt ngũ hoa nướng, ăn có ngon không nhỉ?"

Chu Hoài Sơn nhồm nhoàm nhai thịt, trả lời: Thịt Ngũ Hoa nướng ngon a~~~



Chu Bình ăn xong đùi gà, lúc từ nhị phòng đi ra, trong tay xách theo một miếng thịt Ngũ Hoa, dáng vẻ nghênh ngang.

"Nhị bá nói, mọi người đang ăn gà cao hứng, dứt khoát liền nương thêm miếng thịt Ngũ Hoa này a, một lần ăn đủ."

Chu Hoài Sơn trong phòng.. Ta không có nói như vậy!

Chu Thanh..

Nướng Ngũ Hoa a~~~thật hoài niệm!

Chu Dao, Chu Hoài Lâm, Triệu thị..

Đồng loạt đưa tay đánh Chu Bình: "Rốt cuộc là ngươi muốn ăn hay là nhị bá ngươi hả!"

Chu Thanh vội vàng bảo vệ Chu Bình, tiếp lấy thịt Ngũ Hoa trong tay hắn, nói: "Là cha ta bảo nướng, mọi người đánh Bình Tử làm gì."

Nàng cũng muốn ăn.

Nói xong nhìn về phía Thẩm Lệ, hỏi: "Cái này có nướng được không?"

Thẩm Lệ nhìn miếng thịt Ngũ Hoa, đương nhiên là nướng được.

"Cũng không khó khăn, không bằng cô nương giúp ta một tay." Sờ cằm một cái, Thẩm Lệ nói.

Chu Hoài Lâm lập tức liền dành: "Để Thanh nha đầu nghỉ ngơi một chút, ta giúp ngươi, ta sẽ theo ngươi học, về sau ngươi không ở đây, ta sẽ nướng cho họ ăn."

Thẩm Lệ.. Có thể cự tuyệt không?

Cuối cùng, Thẩm Lệ dẫn theo Chu Hoài Lâm tiến vào phòng bếp, mấy người Chu Thanh vây quanh đống lửa cười cười nói nói ăn gà. Ăn tết cũng chưa từng được ăn nhiều thịt như vậy a!

Trong nhà không có vỉ nướng thịt, Thẩm Lệ cắt thịt Ngũ Hoa thành từng khối mỏng nhỏ, xuyên vào nhánh cây, xem như thịt dê mà nướng.

Đợi đến khi thịt Ngũ Hoa được gác trên đống lửa, bị nhiệt lượng thiêu đốt, thịt Ngũ Hoa lập tức phát ra tiếng tí tách, từng giọt mỡ xèo xèo nhỏ xuống than đỏ bên dưới, mùi thơm nồng lan tỏa khiến cho người ta không khỏi nuốt nước miếng.

Chu Hoài Sơn tội nghiệp ghé vào trên cửa sổ, trợn cả mắt lên.

Chu Thanh suy nghĩ, lần sau vào thành, tìm xem có cửa tiệm nào bán vỉ nướng thịt không mới được. Kiếm được tiền chính là vì để có thể tiêu tiền a. Không có tiền thì thôi, nhưng nếu trong tay có tiền, Chu Thanh không muốn ủy khuất chính mình, huống chi trong phòng còn có một tên ăn chơi là lượt a, không cho hắn ăn thịt mà bắt hắn viết chữ không bằng muốn mệnh của hắn.

Thịt xiên rất nhanh chín, nướng xong, Chu Bình cầm một nắm xiên chạy về nhị phòng, những người khác vây quanh đống lửa vừa ăn vừa trò chuyện.



Thẩm Lệ ngồi bên cạnh Chu Thanh, đưa cho nàng một xiên thịt.

"Bây giờ trong nhà có hai chiếc xe la, lát nữa các cô cắt nhiều giấy thêm một chút, ta đều viết ra, đến mai tam thúc một chiếc xe, ta cùng cô nương một chiếc xe, chúng ta chia nhau ra hẳn là có thể bán nhiều thêm một chút."

Chu Thanh ăn thịt xiên, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, ánh sao sáng làm cho người ta phải mê luyến.

"Ngày mai huynh bắt đầu phụ đạo bài tập cho cha ta nhé, mắt thấy sắp đến thời điểm khảo thí đồng sinh năm nay, nếu năm nay ông ấy không trúng, chỉ sợ sang năm càng khó."

Hôm nay ở chung cả một ngày với Thẩm Lệ, Chu Thanh cũng coi như quen thuộc hơn với hắn rất nhiều, nói chuyện cũng không khách khí như trước nữa.

Thẩm Lệ.. Có thể cự tuyệt sao?

Cắn một miệng thịt xiên lớn, nhai nhai, nói: "Được, ta tranh thủ giúp sư phó thi đậu đồng sinh. Về sau cô nương có tính toán gì hay không?"

Chu Thanh nhìn Thẩm Lệ.

Nghênh tiếp đôi mắt sáng lấp lánh của Chu Thanh, Thẩm Lệ ôn nhu nở nụ cười: "Chờ sư phó thi đậu đồng sinh, hai ngươi có nghĩ tới việc dời đến huyện thành ở không?"

Chu Thanh bật cười, đáp: "Giá nhà ở đó đắt cỡ nào a, huynh nói giống như ta có thể mua được ấy, cha ta đã trúng đồng sinh, thì sẽ ở luôn tại thư viện, không cần phải chuyển vào thành, chờ ông ấy trở thành tú tài rồi nói sau."

Thẩm Lệ cười cười không nói tiếp.

Cứ như vậy tại dưới bầu trời đầy sao, ngồi sát cạnh Chu Thanh bên đống lửa, vừa nghe tiếng cười nói vui vẻ bên tai vừa ăn thịt xiên, Thẩm Lệ chỉ cảm thấy nhân sinh chỉ tuyệt vời đến mức ấy mà thôi. Thì ra, thỏa mãn cùng hạnh phúc, lại đơn giản như vậy.

Ăn xong thịt xiên, mọi người lại vây quanh đống lửa, Chu Thanh cùng Chu Dao tiếp tục cắt giấy, Thẩm Lệ tiếp tục viết chữ, Chu Hoài Lâm thu thập đống bừa bộn mọi người vừa bày ra.

Chu Bình đang đứng ở bên lửa dùng cây nhỏ đốt chơi, đưa mắt nhìn liền phát hiện có người tiến vào viện: "Thành Vũ ca?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.