Chương trước
Chương sau
Phương trượng nói muốn đích thân đến nhà Chu Thanh lấy hoa, Chu Thanh liền lưu lại chờ ông ấy. Huyện lệnh nói đôi lời xã giao cùng Chu Thanh, rồi cũng mang người rời đi.

Huyện lệnh vừa đi, Chu Thanh có chút hiếu kỳ quay sang hỏi tiểu hòa thượng đứng bên cạnh: "Vị Hồ thí chủ này là ai vậy?"

"Là khách nhân trú tạm trong chùa, tri thức uyên bác, sư phụ rất tôn kính ông ấy."

Chu Thanh nhíu nhíu mày lại. Tri thức uyên bác, lại trú tạm tại trong chùa, còn rất được phương trượng kính trọng? Là thiên tài ẩn giật à?

Chu Thanh đang suy xét, tiểu hòa thượng thở dài một hơi, nói tiếp: "Hồ thí chủ cũng là người đáng thương, rõ ràng một bụng học vấn, lại cả một đời có tài nhưng không gặp thời, sư phụ nói, đây cũng là số mạng."

Chu Thanh.. Vậy thì không phải là loại thiên tài ẩn giật kia rồi!

Một bụng học vấn, có tài nhưng không gặp thời. Ý tứ này là, tình cảnh trước mắt của Hồ thí chủ cũng không phải quá tốt. Nghĩ như vậy, trong lòng Chu Thanh đã có tính toán.

Đợi ước chừng thời gian đốt nửa nén hương, phương trượng cuối cùng đã trở về.

"Để thí chủ đợi lâu, chúng ta liền xuất phát chứ?"

Chỉ còn hai ngày nữa Lễ Phật Tiết đã bắt đầu, hoa này mua về còn phải bày bố trang trí, phương trượng không kịp chờ đợi a. Về sau cùng các tăng hữu gặp gỡ, ông cũng có thể ngang tàng nói, chùa Bạch Vân của ông cũng đã dùng hoa lụa trong lễ Phật tiết a. Ừm, một lát nữa mang hoa trở về, phải viết thư cho các tăng hữu, mời bọn hắn tới tham gia lễ Phật Tiết.

Phương trượng muốn đi, Chu Thanh lại không chuyển chân.

"Sao vậy?"

Chu Thanh ngượng ngùng cười nói: "Nghe nói đồ ăn chay của chùa Bạch Vân vô cùng nổi danh, đại sư, ta có thể mang một phần trở về không?"



Lần trước bồi Thẩm Lệ tới ăn mà không được. Trong lòng hắn nhất định còn rất nhớ thương a.

Phương trượng liền khoát tay chặn lại, nói: "Chút chuyện có bao lớn, cũng đáng để chúng ta chậm trễ thời gian?"

Nói rồi, phương trượng quay đầu phân phó một tiểu hòa thượng: "Đi gọi Lưu sư huynh của ngươi, bảo hắn mang theo gia vị cùng nguyên liệu nấu ăn, cùng ta xuất phát."

Dứt lời, phương trượng nhìn Chu Thanh nở nụ cười: "Thí chủ, lần này chúng ta có thể xuất phát chưa?"

Chu Thanh.. Mang theo gia vị cùng nguyên liệu? Đây là muốn đến nhà ta để nấu ăn à? Đại sư ngài cũng thật mạnh mẽ!

Chu Hoài Lâm vội vàng đánh xe la đi trước dẫn đường, Chu Thanh vì có thể nói chuyện với phương trượng liền ngồi cùng xe với ông ấy.

"Đại sư, vị Hồ thí chủ kia đã khá hơn chút nào chưa?"

Đại sư sâu xa nhìn Chu Thanh, đáp: "Hồ thí chủ năm nay hơn 40 tuổi."

Chu Thanh.. A?

Nàng mơ màng trong chốc lát, mới chợt phản ứng lại. Ta nhổ vào! Hòa thượng này cho là nàng vừa ý Hồ thí chủ sao? Không phải nói là người xuất gia lục căn thanh tịnh sao! Phi!

"Đại sư suy nghĩ nhiều rồi, ta nghe tiểu sư phụ trong chùa nói vị Hồ thí chủ này học vấn uyên bác, thôn chúng ta có dựng một thư viện, chiêu thu học sinh khá hơn một chút, nhưng lại chưa mời được một bị tiên sinh có học vấn tốt, cho nên mới hỏi một chút."

Có mấy lời chọc người tức chết vừa rồi của phương trượng, Chu Thanh cũng không dám nói mấy lời khách sáo với ông ấy nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Phương trượng có chút bất ngờ nhìn Chu Thanh.

"Ngươi là nói, ngươi muốn mời hắn đến thôn các ngươi dạy học?"

Chu Thanh gật đầu, đáp: "Nếu như ông ấy có học vấn cao, tâm tính tốt, ta liền nguyện ra giá cao để thuê a."

Không chờ Chu Thanh nói xong, phương trượng lập tức hô: "Dừng xe."

Chu Thanh.. Dừng xe? Không phải là ông muốn quẳng ta xuống đấy chứ?

"Đi, dẫn theo Hồ thí chủ, cùng đến thôn Khánh Dương."

Chu Thanh..



Một tiểu hòa thượng tuân lệnh, lập tức thi hành. Hắn vừa đi, xe la lại tiếp tục di chuyển.

Khóe miệng Chu Thanh khẽ giật, không biết nên mở miệng lần nữa như thế nào. Vị Phương trượng này.. Có chút không giống bình thường a.

Phương trượng ngược lại là một mặt bình thản, nói: "Học vấn của hắn tất nhiên là không thể chê, còn tâm tính, ta nói hắn tốt chưa chắc ngươi đã tin, không bằng dẫn theo để các ngươi gặp nhau, nếu như nhìn trúng liền lưu lại, không vừa ý ta lại mang về."

Chu Thanh..

Chẳng ai ngờ rằng, hôm nay phương trượng lại muốn tự mình đến lấy hoa, đi một hồi liền về đến Khánh Dương Thôn, Chu Hoài Lâm dừng xe liền đến thẳng nhà tộc trưởng, mời tộc trưởng đi qua.

Tộc trưởng một đường đi thẳng đến nhà Thẩm Lệ, nhưng đầu óc vẫn có chút mơ màng. Phương trượng chùa Bạch Vân trong huyện thành, thế mà lại đích thân đến thôn nhỏ của bọn họ! Đây là phật quang phổ chiếu a!

Lúc Tộc trưởng đến, phương trượng đã giảm bớt mấy câu nhàn thoại khách khí ở giữa, trực tiếp cho người đi thẩm định hoa rồi chuyển lên xe, cũng dùng giấy dầu đắp kín lại.

Chính sự xong xuôi, phương trượng mới đẩy vị Hồ thí chủ về phía trước.

"Hồ Nhạc, xuất thân tiến sĩ, vô duyên với quan trường, phẩm học kiêm ưu, tướng mạo đường đường."

Hồ Nhạc bị đẩy lên trước, hung dữ trừng phương trượng một cái, cũng không nói thêm cái gì. Dù sao, người đầy một bụng tài hoa lại không có chỗ thi triển, đến nông thôn dạy học là cách giải sầu tốt nhất a. Ít nhất là so với việc sầu não uất ức trong tự viện thì tốt hơn nhiều. Trước đó, ông ta cũng đến xin cơ hội được dạy học ở mấy thư viện, nhưng đều bị bác bỏ.

Haizzzz..

Trong chớp mắt Hồ Nhạc xuất hiện trong tầm mắt mọi người, trong lòng Thẩm Lệ đã lấy làm kinh hãi. Một Binh Bộ thượng thư trước kia quát tháo triều đình, ai có thể ngờ bây giờ, hắn vậy mà trở thành một lão đầu khô gầy như vậy.

Cái gì mà Hồ Nhạc, người này tên là Hồ Vi Nhạc, từng nhận chức binh Bộ Thượng Thư. 8 năm trước bị bè phái Trấn Quốc Công hãm hại, hoàng thượng buộc phải giáng chức của hắn. Sau khi bị giáng chức lại tiếp tục bị bè phái của Trấn Quốc Công hãm hại, liền bị trục xuất triệt để.

Mặc dù Hoàng thượng trục xuất hắn, nhưng vẫn một mực muốn phục dùng hắn. Ước chừng.. Chậm nhất chính là sang năm.

Hồ Vi Nhạc này, tướng mạo đường đường, phẩm học kiêm ưu cũng không phải giả, có điều, tâm nhãn có chút nhỏ, thích mang thù.

Chu Thanh thấy Thẩm Lệ nhìn chằm chằm Hồ Nhạc, lặng lẽ thọc cánh tay hắn, hỏi: "Sao vậy?"

Thẩm Lệ lắc đầu cười cười, thấp giọng nói: "Không có gì, nhìn cũng không tệ, đại sư đã đề cử, hẳn là không có vấn đề."

"Vậy lát nữa huynh kiểm tra học vấn của ông ấy một chút, nếu như huynh cảm thấy có thể, chúng ta liền lưu ông ấy lại."



Thẩm Lệ.. Ta kiểm tra Hồ Vi Nhạc? Hồ Vi Nhạc làm binh Bộ Thượng Thư, lúc danh tiếng nổi như cồn, ta còn đang đái dầm đấy! Lúc người ta bị giáng chức trục truất rời khỏi kinh thành, ta cũng chẳng qua là mới mười tuổi a. Nào có tư cách này.

Nhưng mấy lời này hắn lại không thể nói, chỉ có thể mơ hồ gật gật đầu, đáp: "Được."

Tộc trưởng cũng vui vẻ đến sắp bay lên rồi. Vốn dĩ muốn mời một tú tài tới thôn dạy học, đã là vinh dự ngập trời. Bây giờ, còn là một tiến sĩ tới! Đây chính là tiến sĩ a!

Nhìn Hồ Nhạc, đôi mắt tộc trưởng đã tỏa sáng lập lòe. Phảng phất đã thấy từ Hoài Sơn thư viện kiểm tra ra vô số tiến sĩ.

"Ngài có nguyện ý tới thôn chúng ta dạy học không?" Xoa xoa tay, hướng về phía tiến sĩ, tộc trưởng có chút bứt rứt bất an hỏi.

"Có mấy lời ta phải nói trước, ta là tội thần bị triều đình biếm truất." Liếm đôi môi khô nứt, giọng nói của Hồ Nhạc có chút tối tăm.

Trên gương mặt gầy nhom mang theo vẻ khắc khổ cùng bất đắc dĩ với nhân sinh nhiều năm. Những năm này, ông ta nhiều lần muốn dạy học, nhiều lần bị cự tuyệt, đều là bởi vì nguyên nhân này. Những thư viện kia, sợ danh tiếng của ông ta ảnh hưởng xấu đến các học sinh trong thư viện. Phe phái trong triều đình, phần lớn chia theo học viện. Học sinh của một tội thần mang ra ngoài, tương lai liền xem như nhập sĩ, thân phận cũng kém đi một bậc.

Người ta cự tuyệt, ông ta cũng có thể hiểu được, nếu đổi lại là mình, thì ông ta cũng không dám lấy tiền đồ của thư viện ra mạo hiểm. Vừa vặn bạn hữu phương trượng chùa Bạch Vân lại luôn khuyến khích ông ra ngoài thử xem.

Vừa nghe nói như thế, tộc trưởng khẽ giật mình. Tội thần bị trục xuất a..

Mắt thấy tộc trưởng do dự, Thẩm Lệ vội nói: "Quan trường chìm nổi, lên lên xuống xuống, chỉ là chuyện thường tình, ngài có thể bị biếm truất mà không từ bỏ, chịu đem tâm huyết suốt đời truyền thụ cho người khác, có thể thấy được phẩm tính cao thượng, huống hồ lại có xuất thân tiến sĩ, Hoài Sơn thư viện chúng ta cầu còn không được, mong rằng tiên sinh chớ chê."

Thẩm Lệ vừa nói, vừa như có như không khé kéo tay áo Chu Thanh một chút.

Chu Thanh hiểu ý, lập tức cười nói: "Đúng vậy a, chỉ cần tiên sinh nguyện ý dạy học trong Hoài Sơn thư viện của chúng ta, chúng ta liền hoan nghênh nhiệt liệt."

Tộc trưởng nhíu nhíu mày lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.