Chương trước
Chương sau
Cảm giác khẩn trương bạo tăng trong nháy mắt.

Xoa xoa tay, Chu Thanh trầm trọng, nói: "Cha, vậy người cảm thấy.."

Chu Hoài Sơn lập tức khoát tay chặn lại: "Ta không muốn ta cảm thấy, ta muốn con cảm thấy."

Nói xong, hắn ngáp một cái.

"Khuê nữ, chuyện này con tốt nhất suy nghĩ một chút, dành thời gian nói cho Huyện lệnh nghe, đến mai lại đi phủ thành nói với Hồ Vi Nhạc một tiếng, ta đi ngủ."

Chu Thanh.. "Người đi ngủ?"

Chu Hoài Sơn một mặt lẽ thẳng khí hùng, đương nhiên nói: "Hiện tại đã là giờ gì rồi, còn không đi ngủ!"

Chu Thanh.. "Không phải cha nói là cha ngủ không được sao?"

"Đó là trước khi nói với con, loại chuyện liên quan đến mạng người này, ta đương nhiên là không ngủ được. Nếu như biết loại chuyện này mà ta còn ngủ được thì ta còn là người sao! Nhưng bây giờ con cũng đã biết rồi, ta đương nhiên có thể đi ngủ a. Con cũng không định trông cậy vào một công tử bột như ta đến giải quyết vấn đề chứ hả? Không nói nữa, đi ngủ."

Nói xong, Chu Hoài Sơn ngáp một cái, nhấc chân rời đi.

Chu Thanh.. sao ta lại có cảm giác là cha tới trút của nợ thế hả?

Chu Hoài Sơn đi ngủ, Chu Thanh ngồi trên ghế, lại không ngủ được. Nếu người chết thật giống như Chu Hoài Sơn nói, là một người được hưởng thụ đặc quyền, vậy tới gần cuối năm, hắn tới chùa Bạch Vân làm gì? Hoặc là nói, hắn tới huyện Thanh Hà này làm cái gì? Vì chuyện của Tống Kỳ?



Thẩm Lệ nói, Tống Kỳ dính líu đến mưu phản. Vừa nghĩ tới Thẩm Lệ, Chu Thanh không hề nghĩ ngợi, mặc áo bông thật dày đi thẳng đến viện tử của Thẩm Lệ. Đi tìm đùi lớn của ta thôi! Loại chuyện có đường tắt không đi lại muốn tự lực cánh sinh này, Chu Thanh ta mới không thèm làm!

Cái đùi lớn được Chu Thanh tin cậy, bây giờ còn chưa đi ngủ a.

Thư phòng ở ngoại viện, vẫn đang đốt một ngọn nến. Ánh nến màu vàng cam chiếu qua song cửa giữa trời đêm tuyết lớn trở nên phá lệ ấm áp. Nhưng mà không khí trong phòng, lại băng lãnh đến cực điểm.

Sau cái bàn lớn, Thẩm Lệ nhíu mày ngồi trên chiếc ghế bành. Hắn đang cầm trong tay thanh chủy thủ sắc bén, dùng mũi đao đẩy đẩy cái bấc đèn.

Trung Thúc đứng trước bàn, ngưng trọng nói: ".. Đại nhân, đã tìm ước chừng ba ngày, không thấy chút dấu vết nào của Trữ vương thế tử, người này, sợ là không tới huyện Thanh Hà."

Thẩm Lệ nhìn chằm chằm cây chủy thủy sắc bén trong tay. Mặc dù ánh nến yếu ớt, nhưng cũng đủ đốt mũi dao đỏ lên.

"Không có khả năng, người nhất định đang ở huyện Thanh Hà, dù có phải đào ba thước đất, cũng phải tìm ra cho ta, phái thêm nhân lực đi tìm."

Trung Thúc liền gật đầu đáp dạ.

Dừng một chút, Trung Thúc nói tiếp: "Đại nhân, trong tay Trữ vương thế tử có chứng cứ liên quan đến việc Trấn Quốc Công cấu kết với Bắc Yên, điều khiển chiến sự, giả cớ chiến sự, đầu cơ trục lợi quân lương, có phải là thật không?"

"Chưa chắc là thật."

"Cũng không chắc chắn, vì sao đại nhân nhất định phải tìm ra Trữ vương thế tử? Đại động can qua như vậy, chỉ sợ sẽ khiến người của Trấn Quốc Công phát giác ra hành tung của đại nhân ngài ở huyện Thanh Hà."

Thẩm Lệ chuyển chủy thủ trong tay, khóe miệng khẽ động.

"Chứng cứ trong tay hắn chưa chắc là thật, nhưng hắn nhất định có tham dự vào việc đầu cơ trục lợi quân lương, nếu không, Trấn Quốc Công cũng sẽ không phái Tô Khác đến nơi này vào lúc mấu chốt như vậy."

Căn cứ vào lời khai của Tống Kỳ, Tô Khác tới đây, chính là để gặp mặt Trữ vương thế tử. Còn cụ thể gặp mặt như thế nào, ông ta không rõ ràng, ông ta chỉ phụ trách giương đông kích tây, thu hút tất cả ánh mắt của mọi người vào Hồ Vi Nhạc.

Sau khi Hồ Vi Nhạc bị trục xuất rồi lại được phục dùng, trong triều lại truyền ra tin đồn năm sau ông ấy sẽ lại được thăng chức. Vô số người đang nhìn chằm chằm Hồ Vi Nhạc. Chỉ cần Tống Kỳ có thể hợp tình hợp lý giội cho Hồ Vi Nhạc một chậu nước bẩn, thì cũng sẽ có người nguyện ý bỏ đá xuống giếng. Đến lúc đó, ánh mắt của mọi người đều đặt trên người Hồ Vi Nhạc, làm gì có ai để ý tới việc Tô Khác cùng Trữ vương thế tử bí mật gặp nhau.

Đây là kế hoạch một mũi tên hạ hai con chim của Trấn Quốc Công a. Kế hoạch này, thậm chí hoàn mỹ đến mức ngay cả Thẩm Lệ hắn cũng không phát giác ra Tô Khác vậy mà lại đang ở nơi này. Đáng tiếc..

Chu Thanh giả trang thành sơn phỉ, trực tiếp bắt cóc Tống Kỳ, hành động đột nhiên nằm ngoài dự đoán của mọi người này đã làm xóa trộn mọi an bài của Tống Kỳ cùng Tô Khác. Nếu không phải Chu Thanh bắt trói Tống Kỳ, nếu như cứ mặc cho Hồ Vi Nhạc do dự chần chờ, kết quả.. Có thể sẽ rất khó thu thập.



Nghĩ đến Chu Thanh, khuôn mặt âm lãnh của Thẩm Lệ lập tức mang theo một nụ cười.

Hai người đang nói chuyện, ám vệ bên ngoài đã nhẹ nhàng gõ cửa: "Đại nhân, Chu cô nương đang đi tới bên này."

Vừa nghe xong, đáy mắt Trung Thúc chợt cả kinh, dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Thẩm Lệ. Một cô nương còn chưa lấy chồng, đêm hôm khuya khoắt tới tìm đại nhân của họ. Cái này..

Khóe miệng giật một cái, Trung Thúc bật thốt lên: "Đại nhân, ngài đã làm gì Chu cô nương thế?"

Thẩm Lệ.. Ta có thể làm cái gì!

Trung Thúc.. ta không biết ngài có thể làm gì, nhưng mà ngài đang muốn làm gì, thì ta biết đấy!

Thẩm Lệ..

Không đợi Thẩm Lệ mở miệng, Trung Thúc đã ý vị sâu xa thở dài, nói: "Đại nhân, ta khuyên ngài một câu, tính tình Chu cô nương nóng nảy, ngài tuyệt đối đừng có nhất thời hồ đồ.."

Thẩm Lệ lập tức trầm mặt, tức giận nói: "Không phải ta bảo nàng ấy tới."

Trung Thúc nheo mắt, nghiêng nghiêng nhìn Thẩm Lệ, ánh mắt kia rõ ràng muốn nói: Phải không? Có thật không? Ta không tin!

Thẩm Lệ..

Đang nói chuyện, tiến bước chân bên ngoài tiếng đã tới gần.

Trung Thúc nhấc chân muốn lách mình tránh vào nội thất, Thẩm Lệ khoát tay một cái, nói: "Không cần."

Vừa nói chuyện, Thẩm Lệ đã đứng dậy đi về phía cửa chính. Nghe tiếng bước chân tới gần, không đợi Chu Thanh gõ cửa, Thẩm Lệ đã vươn tay mở cửa ra.

Bên ngoài, Chu Thanh giơ tay đang chuẩn bị gõ cửa, cánh tay lóe lên, trực tiếp đập lên ngực Thẩm Lệ.

Trung Thức mắt thấy hết thảy.. Đường đường là đầu lĩnh ám vệ, ngài có mặt mũi làm trò hề này với một tiểu cô nương?

Thẩm Lệ đột ngột xuất hiện, Chu Thanh còn đập một cái vào ngực hắn, dọa cho nàng giật nảy cả mình.



Đáy mắt hàm chứa ý cười, Thẩm Lệ nhìn Chu Thanh, hỏi: "Sao lại tới vào lúc này?"

Chu Thanh vội vã bỏ tay khỏi ngực Thẩm Lệ. Lồng ngực này nóng hổi, ừm, cũng rất rắn chắc, còn..

Ý thức được suy nghĩ của mình đang đi chệch, mí mắt Chu Thanh khẽ giật một cái, nhếch miệng cười nói: "Có chuyện quan tọng, ta cũng không biết tìm ai để nói, nghĩ tới nghĩ lui, liền muốn nghe ý kiến của huynh."

Có thể được người trong lòng tín nhiệm như thế, tâm tình Thẩm Lệ thật tốt.

Hắn khẽ tránh người sang một bên, để Chu Thanh vào phòng: "Vào trong nói chuyện."

Vào trong thấy phòng Thẩm Lệ vẫn sáng đèn, Chu Thanh đang hoài nghi hơn nửa đêm Thẩm Lệ không ngủ mà còn làm gì. Hắn lại không tham gia khoa khảo, không phải dụng công học hành cực khổ a.

Không ngờ, lại thấy Trung Thúc đứng ở đó: "Trung Thúc."

Trung Thúc khách khí gật đầu cười cười.

Thẩm Lệ không ngồi vào bàn, rót cho Chu Thanh một chén trà nóng đặt vào tay nàng, lại chuyển một cái ghế đến ngồi cạnh nàng, cười nói: "Trước đó vào kinh vài ngày, không thể kiểm kê sổ sách, mắt thấy sắp qua năm mới, nên tranh thủ xem xét sổ sách của Bút Mặc Trai."

Chu Thanh uống trà nóng, trong lòng lặng lẽ nói thầm. Bút Mặc Trai ba ngày không thấy một khách nhân, cần xem sổ sách sao? Chẳng lẽ xem xét xem thua thiệt bao nhiêu? Nửa đêm tuyết lớn đầy trời mà đi bàn sổ sách? Đây là phải chọn giờ hoàng lịch để xem à?

"Cô nương đến tìm ta, là có chuyện gì?"

Chu Thanh uống hai hớp trà, làm nóng người, nhân tiện nói: "Đêm hôm nay, cha ta vốn là cùng Triệu thúc chơi ở chùa Bạch Vân, nhưng mà, ông ấy vừa mới trở về rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.