Nhóm người Thẩm Lệ đột nhiên đến như vậy, âm thanh đã sớm kinh động đến người ở trong viện. Nhưng ảnh vệ đứng ở vị trí cao hơn, chiếm ưu thế về địa lý.
Thẩm Lệ lên tiếng hạ lệnh, tất cả ảnh vệ cùng nhau xuất động.
"Trong tay bọn họ cầm cái gì thế?" Chu Thanh nhìn thấy trong tay mỗi ảnh vệ đều cầm theo một vật đen thùi lùi, liền hỏi.
Thẩm Lệ vòng tay ôm lấy eo Chu Thanh.
Hơi cúi người, đặt cằm lên vai Chu Thanh, nhẹ nhàng cọ cọ một chút, sau đó khẽ nói vào tai nàng: "Vải thấm dầu hỏa."
Chu Thanh lập tức hiểu được ý đồ của Thẩm Lệ. Hắn không biết trong viện này rốt cuộc có bao nhiêu người, đến cùng sẽ có cơ quan cạm bẫy gì, liền dứt khoát không vào trong. Trực tiếp phóng hỏa. Tuyết lớn ngập núi, lửa này sẽ chỉ bùng lên ở chỗ miếng vải thấm dầu kia rơi xuống, căn bản không thể gây ra cháy rừng. Mà người trong sân, dù cho võ công cao cường, nhưng lại bại ở vị trí địa lý. Bọn họ muốn nghênh chiến phản kích, trước tiên phải đi lên được trên này.
Chu Thanh nở nụ cười: "Quả nhiên là đầu lĩnh ảnh vệ, tâm ngoan thủ lạt, gian trá giảo hoạt."
Cánh tay đang ôm eo Chu Thanh của Thẩm Lệ đột nhiên trở nên cứng đờ.
Ngay sau đó, hắn lại nghe thấy Chu Thanh nói: "Nhưng ta lại thích kiểu người như huynh."
Vẻ ảm đạm trong đáy mắt của Thẩm Lệ lập tức bị thay thế bởi ý cười: "Nàng nói lời này mà không xấu hổ nữa sao?"
Chu Thanh quay đầu cười đáp: "Xấu hổ chứ, nhưng ai bảo bộ dáng huynh đẹp mắt như vậy, dù xấu hổ ta cũng phải nói!"
Ánh mắt nàng sáng rỡ như chứa cả trời sao, hai người bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc. Hầu kết Thẩm Lệ khẽ nhúc nhích. Chu Thanh lại hôn lên môi của hắn một lần nữa.
Cánh tay Thẩm Lệ ôm lấy nàng, bỗng nhiên dùng sức: "Ta là nam nhân."
Giọng nói vì phải cố gắng khắc chế mà khàn khàn run rẩy.
Chu Thanh trợn mắt trừng một cái, đáp: "Nam nhân thì sao? Ta còn là nữ nhân kìa."
Thẩm Lệ cưng chiều nở nụ cười, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Ta cảm thấy mình giống như đang nằm mơ giữa ban ngày vậy."
Hắn thích Chu Thanh, loại cảm giác này, khắc cốt ghi tâm, chính hắn rõ ràng nhất. Nhưng hắn chỉ dám âm thầm thổ lộ với Chu Thanh, còn Chu Thanh lại chưa bao giờ cho hắn một câu trả lời rõ ràng. Làm hắn luôn lo sợ bất an, tâm thần không yên. Lại không nghĩ rằng, ngay ở nơi băng thiên tuyết địa, hắn vậy mà lại có thể nghênh đón mùa xuân phơi phới một cách vô cùng đột ngột cùng bất ngờ.
Chu Thanh dựa vào lồng ngực bền chắc của Thẩm Lệ, tùy ý để cho hắn ôm.
Cơ thể Thẩm Lệ vô cùng ấm áp, nóng bỏng, nàng chỉ cảm thấy rất dễ chịu thoải mái, liền cọ cọ một hồi, tìm ra tư thế thoải mái nhất, Chu Thanh lười biếng nói: "Vậy lúc huynh nằm mơ giữa ban ngày, thì muốn làm cái gì nhất?"
Thẩm Lệ cọ cọ chóp mũi bên tai Chu Thanh bên hít sâu một hơi, đáp: "Muốn thành thân với nàng nhất."
Muốn đêm động phòng hoa chúc nhất.
Muốn chung thủy đến đầu bạc răng long nhất.
Muốn cùng nàng chậm rãi già đi, cùng trải qua thăng trầm sướng khổ.
Ôm Chu Thanh, Thẩm Lệ chỉ cảm thấy cõi lòng yên bình cùng cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có. Phải biết, suốt đoạn đường này, trước khi tìm thấy Chu Thanh, trong lòng hắn hoảng sợ giống như có thiên quân vạn mã giày xéo. Cánh tay cầm dây cương, run rẩy đến không thể kềm chế được.
Hắn dẫn người nửa đêm xông vào quân doanh của Trấn Quốc Công, sau khi ám sát Trấn Quốc Công thành công, lại âm thầm phát hiện chiến ưng Trấn Quốc Công nuôi dưỡng đã biến mất. Hắn luôn biết, Trấn Quốc Công nuôi dưỡng một đội tư quân vô cùng cường hãn. Nhưng lại không thể tìm ra chúng trốn ở đâu. Một đường đi theo chiến ưng, lại đột nhiên gặp phải bão tuyết.
Hắn mất dấu chiến ưng nhưng lại gặp Triệu Đại Thành. Triệu Đại Thành nói, hắn và Chu Thanh bị lạc nhau. Thời tiết như vậy, chỗ này cách vị trí hắn mất dấu chiến ưng gần đến thế, một khắc này..
Cũng may, hắn nghe được tiếng kêu sợ hãi của chim ưng. Thanh âm kia tuy ngắn ngủi, nhưng vẫn đủ để chỉ rõ phương hướng cho hắn. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất, giục ngựa phi nhanh, ngay khi tiến vào trong rừng liền thấy được dấu vết xe ngựa để lại.
Lúc không tìm thấy dấu vết, liền sợ hãi thất kinh. Nhưng khi tìm được rồi, thì nỗi lo lắng sợ hãi ấy không những không biến mất mà còn dâng lên mãnh liệt. Hắn chỉ sợ mình chậm một bước, cũng chậm cả một đời.
Còn may! Hết thảy vừa đúng lúc.
Ôm Chu Thanh, Thẩm Lệ nhẹ nhàng hôn lên vành tai nàng.
Chu Thanh chỉ cảm thấy có chút ngứa, cười nói: "Chúng ta như vậy, nếu bị bắt được, ta ước chừng phải bị hỏa thiêu mất, cái này gọi là gì nhỉ, gọi là, không tuân thủ phụ đạo."
Thẩm Lệ trầm giọng, nói: "Ta nhất định sẽ cưới nàng."
Nói rồi, hắn buông Chu Thanh ra, lấy từ trong ngực áo một cái vòng tay. Kéo tay Chu Thanh đeo lên cho nàng.
"Thứ này là trước khi rời kinh, tổ mẫu cho ta. Người dặn ta nhất thiết phải dùng tất cả thủ đoạn, để đeo nó lên tay nàng. Tổ mẫu của ta nói, đây là chiếc vòng đặc biệt người cố ý đi khai quang, phàm là cô nương đeo nó, thì nhất định chính là dâu con nhà ta."
Chu Thanh bật cười.
"Là tổ mẫu của huynh muốn cưới ta hay là huynh muốn cưới ta thế?"
Thẩm Lệ.. dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Chu Thanh.
Chu Thanh thấy hắn không nói lời nào, bĩu môi nói: "Sao lại không biết nói đùa như thế.."
Không đợi nàng nói hết, Thẩm Lệ liền bá đạo hôn xuống môi nàng. Nụ hôn này tới quá đột ngột, quá bá đạo, môi Chu Thanh liền bị hắn cắn rách.
Chu Thanh bị đau, liền đẩy Thẩm Lệ ra.
Thẩm Lệ nắm lấy tay nàng, hỏi: "Bây giờ đã biết là ai muốn cưới nàng chưa?"
Chu Thanh trợn mắt trừng hắn một cái. Huynh là tổng tài bá đạo độc đoán đó hả!
Thẩm Lệ nắm lấy tay Chu Thanh, tay còn lại đưa vào trong ngực áo mình lấy ra một thứ khác.
"Đây là dây chuyền mẫu thân ta đi khai quang, đây là bông tai muội muội ta đi khai quang."
Hắn đưa đến trước mặt Chu Thanh như hiến vật quý.
Nói rồi, hắn kéo tay Chu Thanh đặt lên ngực mình, nói tiếp: "Đây là tình ý chân thành của ta, vĩnh thế không thay đổi."
Chu Thanh.. Đột nhiên có chút không kịp ứng phó chuyện gì đang xảy ra! Gặp phải tình huống này thì nên nói cái gì mới được nhỉ? Xẩu hổ? Gấp gáp?
Chiến ưng nằm một bên.. Nhấc đầu lên, mỏ nhọn mổ một phát vào bắp chân Thẩm Lệ.
Mẹ nó! Lão tử còn ở đây đấy. Các ngươi có thể khắc chế một chút được không! Đi rải cẩu lương cho chó ăn đi, chim ưng chúng ta đếch thèm ăn!
Thẩm Lệ bỗng nhiên bị tập kích, cả người chợt căng thẳng, lập tức vỗ mạnh vào đầu con chim ưng giỏi phá đám.
Chim ưng bị đánh đến hoa mắt chóng mặt, mắt nổ đom đóm, lắc lư mấy cái rồi ngã bịch ra đất, hôn mê. Truyện Ngược
Chu Thanh lập tức giậm chân.
"A nha, cái đồ phá của nhà huynh! Ta còn định dùng con chim này đi đổi ít bạc đấy! Huynh lại.."
Trong sơn cốc, lửa lớn hừng hực đem theo khói đặc cuồn cuộn đã dấy lên. Chu Thanh phảng phất đã nhìn thấy bạc bay đến tay rồi lại bay đi, một mặt tiếc hận nhìn biển lửa bên dưới, thở một hơi thật dài.
Thẩm Lệ chỉ cho là nàng e ngại tràng diện này, đau lòng người ở bên trong bị chết cháy.
"Bọn họ đều là phản quân, nếu như không chết, thì hậu quả khó mà lường được, sẽ có càng nhiều người vô tội mất mạng, đây là không có biện pháp nào khác, một khi lựa chọn đối địch với triều đình, kết quả ngươi không chết thì là ta vong."
Chu Thanh quay đầu nhìn Thẩm Lệ.
"Ta trong mắt huynh, chính là loại người nông cạn như thế sao?"
Thẩm Lệ.. "Hả?"
"Ta là loại người vì đám loạn thần tặc tử chết không yên lành mà già mồm rơi lệ sao?"
Thẩm Lệ.. "Vậy nàng.."
"Huynh đốt chết bọn họ, vậy ta phải tìm ai để dọa dẫm đòi ngân phiếu đấy? Đám ngân phiếu này trêu ai ghẹo ai, lại bị đốt thành tro như thế!"
Thẩm Lệ.. Là ta nông cạn.
Buồn cười nhìn Chu Thanh cười nói: "Mặc dù ngân phiếu không còn, nhưng bạc hẳn là phải còn chứ?"
Chu Thanh trừng to mắt nhìn Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ liền cười nói: "Từ trước đến nay Trấn Quốc Công luôn yêu thích vàng bạc, chỗ bạc này, không sợ bị lửa cháy mất đâu nhỉ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]