"Ai u, Mạnh huynh, hiếm khi mới nhìn thấy ngươi vào giờ này a!"
"Đúng vậy a, sao Mạnh huynh hôm nay lại đi dạo nhà in sớm vậy?"
"Sao Mạnh huynh lại còn phải cõng gùi, đây là định mua bao nhiêu sách a, để gà sai vặt nhà ngươi cõng là được, tại sao còn phải tự mình cõng?"
* * *
Lao nhao, mấy học sinh vây quanh Mạnh Vũ hỏi han không ngừng. Đây đều là những đồng môn trước đây của Mạnh Vũ. Mặc dù Mạnh Vũ là tên bá chủ sân trường, nhưng lại chưa từng khi dễ những người này. Lại thêm việc Khánh Vân nhà Mạnh Vũ là thêu phường đệ nhất huyện Thanh Hà, tuy bây giờ Cẩm Tú phường có thanh thế cực lớn, nhưng phường thêu Khánh Vân tựa hồ không chịu ảnh hưởng gì lớn. Cẩm Tú phường làm nam trang, Khánh Vân phường làm nữ trang, mỗi bên lo một đường.
Còn việc Mạnh Vũ bị đuổi khỏi thư viện, ai cũng sẽ không rảnh rỗi bởi vì chuyện này mà đối xử hà khắc với hắn.
Đám học sinh vây quanh Mạnh Vũ mồm năm miệng mười nói chuyện, Mạnh Vũ bị vây ở giữa, lòng bàn chân giống như bị giội dầu hỏa. Nóng cháy khó chịu. Trong lòng thành tín cầu nguyện, Chu Bình tuyệt đối không nên nói ra chuyện hắn làm thư đồng a.
Nhưng mà.. Trên đời này, sợ cái gì, thì tới cái đó!
"Bình tử, ngươi mua nhiều sách như vậy thì mang về làm sao? Lát nữa ta bảo tiểu nhị trong tiệm mang đến nhà cho ngươi nhé." Từ Phong buộc gọn mười mấy quyển sách mà Chu Bình chọn lại, vỗ vỗ chồng sách, nói.
Chu Bình lắc đầu đáp: "Cảm tạ Từ bá bá, không cần đâu, ta mang theo thư đồng tới."
Chu Bình nói mấy lời này, giòn tan vang dội.
Đám học sinh vây quanh Mạnh Vũ nghi hoặc nhìn hắn hỏi: "Mạnh huynh, ngươi làm sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi thế? Bị bệnh à?"
Mạnh Vũ nhìn xuyên qua đám người, ánh mắt run rẩy nhìn về phía Chu Bình.
Chu Bình quay đầu, nhe răng nở nụ cười thiên chân vô tà với hắn, chợt giơ ngón tay chỉ: "Từ bá bá, kia chính là thư đồng của ta, để hắn cõng a."
Từ Phong theo ngón tay Chu Bình chỉ mà nhìn. Nào có thư đồng hay gã sai vặt a? Đây không phải là một đám học sinh sao?
Nghênh tiếp cái nhìn của Từ Phong, Mạnh Vũ chỉ muốn tìm ngay một cái lỗ để chui vào.
"Thư đồng của ngươi ở chỗ nào?" Không tìm được thư đồng, Từ Phong cúi đầu nhìn Chu Bình, hỏi: "Có phải ngươi sợ làm phiền ta nên mới nói là có thư đồng phải không? Bình tử thật là hiểu chuyện, ta không thấy phiền đâu, lát nữa sẽ dặn tiểu nhị đưa cho ngươi."
Chu Bình giòn giọng đáp: "Không phải đâu ạ, Từ bá bá, ta thật sự có thư đồng."
Nói rồi, Chu Bình quay lại gọi Mạnh Vũ: "Ngươi qua đây!"
Mạnh Vũ lập tức giật mình, lưng cứng đờ, giống như vừa bị sấm sét bổ trúng. Đám học sinh vây quanh Mạnh Vũ không thể tưởng tượng nổi nhìn Chu Bình.
"Ngươi gọi ai đấy?"
Chu Bình đâu ra đấy đáp: "Thư đồng của ta, Mạnh Vũ a!"
Một đám người..
Cái gì đấy?
Tiếng xì xầm khó mà khắc chế cùng với đủ loại ánh mắt đồng thời bắn về phía Mạnh Vũ. Mà Mạnh Vũ dưới cái nhìn trân trối của đồng môn, khuất nhục đi về phía Chu Bình.
Chu Bình một mặt phong khinh vân đạm, giống như không có chuyện gì xảy ra, chỉ chồng sách trên bàn nói: "Bỏ chúng vào giỏ đi."
Từ Phong.. Khóe mắt giật giật nhìn Mạnh Vũ, dù tuổi đã cao lại từng trải, thế nhưng ông vẫn không thể khắc chế mà bật thốt hỏi: "Mạnh Vũ là thư đồng của ngươi?"
Câu hỏi này, đối với Mạnh Vũ mà nói, không thể nghi ngờ chính là sát muối vào vết thương lòng.
Chu Bình gật gật đầu: "Phải, hắn cam tâm tình nguyện làm thư đồng cho ta, ta cũng không muốn đâu, nhưng hắn nhất định phải như thế, ta cũng không tiện cự tuyệt."
Mạnh Vũ.. Không tiện cự tuyệt mẹ nhà ngươi ấy! Tuổi còn nhỏ mà nói dối không biết ngượng mồm!
Ngay lúc Mạnh Vũ âm thầm chửi bới trong lòng, lại liếc thấy Chu Bình đang khẽ giơ nắm đấm về phía mình. Lập tức.. Xoát xoát xoát đem sách bỏ vào cái gùi, cõng lên.
Dưới những tiếng nghị luận chói tai cùng vô số cái nhìn như kim châm của đám đông, Mạnh Vũ đi theo Chu Bình rời khỏi nhà in. Vừa ra khỏi nhà in, Mạnh Vũ lập tức thở mạnh một hơi. Thời tiết mùa xuân hơi se lạnh, nhưng hắn chỉ cảm thấy sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
"Có đôi lời, không biết có nên nói hay không." Mạnh Vũ đi một bên Chu Bình, cắn răng nói.
Chu Bình liền nói: "Muốn nói thì cứ nói thôi, ngược lại ta cũng không nhất định phải nghe."
Mạnh Vũ.. Hít sâu một hơi, đưa tay xoa trán hỏi: "Ngươi có thể không làm nhục ta như vậy được không?"
Chu Bình nghi hoặc lại mờ mịt nhìn về phía Mạnh Vũ, hỏi: "Làm nhục? Ta làm nhục ngươi cái gì? Chẳng lẽ ta bắt ngươi làm chuyện mà một thư đồng không nên làm?"
Mạnh Vũ liền nói: "Nhưng ta.. ta.. ta là công tử Mạnh gia."
"Ta có nói ngươi không phải đâu!"
Nói rồi, Chu Bình vỗ vỗ cánh tay Mạnh Vũ.
"Được rồi được rồi, qua mấy ngày nữa ngươi sẽ thích ứng thôi, lần đầu một công tử đi làm thư đồng đương nhiên sẽ có chút không thích ứng, dần dần sẽ quen, đi, chúng ta đi tửu lâu tốt nhất ăn cơm đi! Ta sẽ không bạc đãi ngươi."
Mạnh Vũ.. Còn muốn đi tửu lâu? Nơi đó có càng nhiều công tử ăn chơi là lượt a!
Kéo lê hai chân nặng nề đi theo sau lưng Chu Bình, Mạnh Vũ chỉ cảm thấy trời đất đều sắp sụp đổ. Không được, hắn phải mua chút độc dược độc chết cái thằng nhóc rắm thối này!
Chu Bình là cố ý! Nhất định là cố ý!
Chu Bình đi dạo nửa vòng lớn huyện thành, cuối cùng đợi đến giờ cơm trưa, hai người đi thẳng đến Phúc Nguyên tửu lầu đối diện tiệm lẩu Nồi Đồng. Vừa vào cửa, Mạnh Vũ liền gặp dược mấy huynh đệ tốt của mình. Tràng cảnh kia.. Khuất nhục gấp một vạn lần lúc ở tiệm in a. Hết lần này tới lần khác, Chu Bình lại không chịu đến gian phòng riêng, mà muốn ăn ngay ở đại đường lầu một.
Toàn bộ quá trình ăn cơm, Mạnh Vũ giống hệt như bị người ném vào trong chảo dầu sôi. Khó khăn ăn xong một bữa cơm, Mạnh Vũ lại một lần nữa nghênh đón thêm một kích khác. Chu Bình muốn đi dạo chùa Bạch Vân. Chu Bình hai tay trống trơn ung dung nhàn nhã mà đi, còn Mạnh Vũ hắn thì vai thụ thương còn phải đeo một cái gùi sách a! Nhưng mà hắn có thể cự tuyệt sao?
* * *
Một ngày giày vò, đợi đến khi hai người về nhà, đã là khi ăn cơm tối. Đương nhiên, bọn họ lại ăn tối ở Phúc Nguyên tửu lâu rồi mới trở về.
Chịu đưng lặng nhục tinh thần cùng hành hạ thể xác cả một ngày, Mạnh Vũ vừa về đến nhà liền nghênh đón sự tra tấn cuối cùng trong ngày. Băng bó vết thương!
Hôm qua vết thương đã được băng bó tốt, hôm nay, bởi vì cõng gùi cả ngày, miệng vết thương đã sớm rỉ máu, máu thịt be bét dính chặt lên băng gạc. Lúc Lý Nhị giật miếng vải xuống, Mạnh Vũ đau đớn suýt thì đoạn khí. Nhận hết một ngày ủy khuất, giờ khắc này, nước mắt Mạnh Vũ lập tức không thể kìm được mà rơi xuống như mưa.
Lý Nhị một lần nữa thay thuốc băng bó cho hắn, an ủi: "Không có việc gì, đừng khóc, vết thương này không nghiêm trọng, ngày mai vẫn có thể cõng sọt tiếp, không ảnh hưởng."
Mạnh Vũ.. Tiếng gào khóc mãnh liệt hơn vang lên.
"Ta không làm thư đồng nữa, ngươi có đánh chết ta, ta cũng không làm thư đồng nữa!"
Chu Bình khoanh tay, đứng ở một bên, sau kín nhìn Mạnh Vũ, nói: "Ta đánh chết ngươi làm gì a, nếu ngươi không muốn làm thư đồng thì đừng làm thôi."
Mạnh Vũ lập tức ngừng khóc, hồ nghi nhìn Chu Bình. Thằng nhóc rắm thối này sao lại dễ nói chuyện như vậy?
Quả nhiên, sau một khắc liền nghe Chu Bình nói: "Chỉ cần ngươi có thể lấy ra vật trao đổi đồng giá, đổi với ngươi là được!"
Mạnh Vũ.. "Ta cho ngươi 1000 lượng."
"Ngươi chỉ đáng giá 1000 lượng thôi sao?"
"5000 lượng!" Mạnh Vũ cắn răng một cái, không thèm đếm xỉa nói: "Không có nhiều hơn!"
Chu Bình khoát tay chặn lại: "Ngươi thấy ta giống người thiếu tiền sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]