Chưởng quỹ tuổi đã cao trực tiếp bị lời nói của Chu Hoài Sơn làm cho phát ngốc. Ông ta nhíu mày liếc nhìn Chu Hoài Sơn. Ngươi là ai? Ngươi đang nói cái gì đấy? Mau nói tiếng người đê!
Khóe mặt giật một cái, chưởng quỹ thở dài thườn thượt, hỏi: "Còn mấy món đồ giả nữa sao?"
Chu Hoài Sơn duỗi ra một ngón tay, đáp: "Dựa vào nhãn lực của ta, chỉ có thể nhìn ra một món, số lượng cũng không nhiều, nếu không thì, hay là ngươi đánh cược một lần? Vạn nhất có kẻ ngu nào mua về nhà cũng không biết là hàng giả đâu!"
Chưởng quỹ đã sắp ức đến thổ huyết rồi. Chỉ trong chớp mắt, dường như ông ta đã già đi cả 20 tuổi, đường chân tốc cũng tựa hồ lại xê dịch về phía sau đầu thêm một chút.
"Thứ nào?"
"Trước khi hỏi lời này, ngươi nên chốt sổ sách đi đã, cũng không thể vượt cấp đúng không?"
Giờ khắc này, chưởng quỹ thật sự hoài nghi, Chu Hoài Sơn chính là cố ý để sót lại một món. Nhưng mà, hắn lại không có sự lựa chọn nào khác. Chỉ một món hàng giả cũng có thể hủy đi toàn bộ danh dự của cửa tiệm rồi.
"Đoan Khang Bá Phủ."
Nghe đến cái tên này, Chu Thanh lập tức.. Mẹ nó! Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
"Đoan Khang Bá đưa cho ngươi hay là Chu Viễn đưa cho ngươi?"
"Đoan Khang Bá."
Tiết lộ tên của khách nhân, bất luận là khách mua hay khách bán, cũng là tối kị trong làm ăn buôn bán, dù khách nhân này cung cấp hàng giả cho ông ta.
Nói rồi, chưởng quỹ quay sang phân phó tiểu nhị: "Đi lấy 5 vạn lượng."
Hai mắt Chu Bình tức thì sáng lên. Chỉ thế liền có.. 5 vạn lượng?
Chu Hoài Sơn xua tay, nói: "Không cần, 5 vạn lượng, quy ra đồ cổ trong tiệm ngươi, rồi gói lại hết cho ta."
Nói rồi, Chu Hoài Sơn đưa tay chỉ mười mấy món đồ đặt trên kệ.
"Ta cũng không hề bắt chẹt ngươi, mười mấy món này, tổng giá trị cũng không sai biệt lắm với số bạc kia."
Chưởng quỹ nhìn lướt qua mấy món hàng Chu Hoài Sơn vừa chỉ, trong lòng âm thầm tính toán. Cộng lại vừa đúng khoảng 5 vạn. Lại nhìn Chu Hoài Sơn, ánh mắt chưởng quỹ trở nên kính cẩn, tôn trọng hơn rất nhiều.
"Ngài thực sự là người trong nghề, không biết bản lãnh này là học được ở đâu?"
Chu Hoài Sơn cười đắc ý: "Cái này nằm ngoài 5 vạn lượng."
Chưởng quỹ..
Gói kĩ chỗ đổ cổ, Chu Hoài Sơn chỉ một cái bình hoa được đặt trong một góc, nói: "Cái bình này không phải là đồ gốm của lò Nhữ Nam."
Tiểu nhị lập tức lấy cái bình kia đưa cho chưởng quỹ. Thứ này cũng là có được từ Đoan Khang Bá.
Chu Hoài Sơn giơ tay, nói: "Ngươi yên tâm, ta đã nhận phí bịt miệng của ngươi, thì tuyệt đối sẽ không nhiều lời, ngươi và ta không oán không cừu, ta cũng không có lí do gì để hại ngươi, nhưng mà, nếu tin tức này vẫn bị truyền ra ngoài, vậy thì ngươi cũng chưa chắc phải hoài nghi ta đâu."
Tiểu nhị.. Không nghi ngờ ngươi, làm gì, chẳng lẽ hoài nghi ta?
Chu Hoài Sơn khinh miệt nhìn tiểu nhị một cái, nói: "Đương nhiên, cũng không chắc là hắn, hắn còn không có bản sự này, ta tốt bụng đề tỉnh ngươi một câu, nghĩ xem là ai muốn hại ngươi."
Sắc mặt chưởng quỹ lập tức trở nên lạnh lẽo. Vừa rồi, ông ta chỉ cảm thấy, lần này bị Đoan Khang Bá lừa có thể là chính Đoan Khang Bá cũng không phân biệt được thật giả. Nhưng bây giờ.. Ai muốn hại ông ta! Là tên vương bát đản nào!
Chu Hoài Sơn mang theo Chu Thanh, Chu Bình, xách theo bao lớn bao nhỏ rời đi.
Vừa lên ngựa xe, Chu Bình lập tức ôm lấy đùi Chu Hoài Sơn hỏi: "Nhị bá, sao người lại có bản lãnh như vậy, loại đồ vật này, thế mà ngươi cũng biết được thật giả?"
Chu Hoài Sơn sờ sờ đầu Chu Bình nói: "Đọc nhiều sách, trong sách cái gì cũng có."
"Nhưng, thời gian nhị bá và ta đi học thời gian cũng không sai biệt lắm mà, vì sao ta không biết, mà nhị bá lại biết?"
"Bởi vì ngươi thích đọc binh thư, nhị bá lại thích đọc những sách này, lĩnh vực am hiểu của chúng ta khác biệt, những thứ ngươi biết nhị bá chưa chắc đã biết."
Chu Bình liền một mặt tin phục gật gật đầu, đáp: "Đúng vậy a, so về bày sa bàn, bắn tên, múa đao nhị bá chắc chắn là không bằng ta!"
Bộ dáng thằng nhóc kiêu ngạo rất giống một con gà trống nhỏ.
Không tốn một phân bạc liền kéo về mười mấy món đồ cổ, tin tức này lập tức lan truyền nhanh chóng tại kinh thành. Đương nhiên, người bên ngoài không biết bọn họ không tốn tiền. Mọi người chỉ biết là, Chu Hoài Sơn mang theo khuê nữ cùng cháu trai đi dạo xong kim lầu rồi tiệm đồ cổ, đến chỗ nào cũng gói rất nhiều món mang về. Không đến một ngày, cái tên Chu Hoài Sơn đã bị truyền khắp kinh thành. Giống như lúc còn ở huyện Thanh Hà vậy.
Khác biệt chính là, ở huyện Thanh Hà, nhân vật thiết lập của hắn là anh nông dân khắc khổ chăm chỉ học tập, nhờ vận khí tốt mà xoay người thành tú tài. Còn ở kinh thành, nhân vật thiết lập của hắn là: Nhiều tiền!
Thành công khai hỏa vào kinh thành lần thứ nhất, lại đi tiệm tơ lụa vét sạch một phen, ba người mới vừa lòng thỏa ý về nhà.
Chơi ở bên ngoài một ngày, vừa về nhà Chu Bình liền tự giác đi học tập. Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn mang theo bao lớn bao nhỏ đi thẳng đến phòng của Chu Hoài Sơn.
"Khuê nữ, một ngày mệt nhọc con nhanh đi nghỉ ngơi đi."
Cất đồ đạc sang một bên, Chu Hoài Sơn liền hạ lệnh đuổi khách.
Chu Thanh vững vàng ngồi trên ghế, nhìn Chu Hoài Sơn, hỏi: "Cha, người không có cái gì muốn nói với ta sao?"
Ánh mắt Chu Hoài Sơn sáng lên, không tim không phổi hì hì cười đáp: "Ta cũng đã khích lệ con rồi mà."
Chu Thanh liền nói: "Cha, có một số việc, người không nói cho ta biết, những nếu như chuyện kia quả nhiên là tồn tại, ta cũng có thể nghe được từ chỗ khác. Dù là ta không cố ý đi nghe ngóng, thì cũng có thể biết. Giống như hôm nay, chúng ta chẳng qua là đi mua mấy món đồ cổ, liền nghe được bốn chữ Vinh Dương Hầu Phủ. Đồ của Vinh Dương Hầu Phủ, làm sao lại trở lại thành đồ cổ bày bán trong cửa hàng rồi? Tên hiện tại của cha giống với kiếp trước như đúc, một khi danh tiếng của cha vang xa ở kinh thành, chẳng lẽ cha cảm thấy sẽ không có người nào nhắc lại Chu Hoài Sơn trước kia sao? Không có ai nhắc lại Vinh Dương Hầu ư?"
Lời này, xem như đã nói thẳng toàn bộ.
Nụ cười trên mặt Chu Hoài Sơn cứng đờ, hơi ngừng lại một chút, hắn mới thu lại ý cười, thở dài một hơi.
"Không phải là cha muốn giấu diếm con, mà là không biết phải nói với con như thế nào."
"Người là cha của ta, ta là khuê nữ của người, có cái gì mà lại không biết nói như thế nào! Nói thẳng!"
Chu Hoài Sơn mấp máy môi, trầm mặc ngồi đó.
Không thể đợi Chu Hoài Sơn mở miệng, Chu Thanh liền nói: "Cha, nếu người thật sự không muốn nói, ta cũng tôn trọng người, nhưng ta muốn nói cho người biết, ta là con gái của người, hai ta một lòng!"
Nói rồi, Chu Thanh đứng dậy.
"Cha nghỉ ngơi sớm đi, ta đi trước."
Chu Thanh đẩy cửa rời đi, trong lồng ngực Chu Hoài Sơn như bị một tảng đá lớn chặn lại, làm cách nào cũng không thể bỏ xuống được. Hắn cũng không ngờ, hôm nay ở trong tiệm đồ cổ vậy mà lại có thể gặp được đồ vật trong nhà mình. Chuyện của hắn, đích thật là không gạt được Chu Thanh bao lâu nữa. Thảm án diệt môn một nhà Vinh Dương Hầu Phủ chấn động như vậy, thê thảm như vậy, kinh thành lại toàn là đám người miệng dài, chẳng tốn bao nhiêu công sức là có thể nghe ngóng được thôi. Không bao lâu nữa, Chu Thanh cũng biết rõ ràng. Nhưng..
Hắn muốn báo thù, Chu Thanh phải làm sao. Hắn không muốn hại Chu Thanh a!
Bên này, Chu Hoài Sơn đang buồn khổ trong lòng.
Bên kia, Chu Thanh ra khỏi viện của Chu Hoài Sơn chưa được mấy bước, liền gặp Thẩm Lệ. Hắn mặc quan phục của thống lĩnh ảnh vệ, áo bào tối màu khiến khí tức tiêu sát trên thân càng thêm nồng đậm, đường cong gương mặt cương nghị lại khỏe khoắn. Bây giờ hắn đang đen mặt đứng cách Chu Thanh không xa, dùng một đôi mắt thâm thúy nhìn về phía nàng.
Chu Thanh.. Ta trêu chọc huynh à?
Trong lòng đang nói thầm, Thẩm Lệ đã tiến về phía nàng. Toàn thân mang theo hơi lạnh.
Chu Thanh hơi rụt cổ lại, đưa tay vỗ vỗ lên ngực Thẩm Lệ, cười nói: "Soái ca, đây là có chuyện gì? Ai chọc giận huynh mất hứng? Nói cho tiểu tỷ tỷ nghe nào."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]