Lê Trường Ân đuổi theo đến phòng ngủ của Lê Tố, đang muốn nói chuyện, thì Lê Tố đã xoay người lại, lãnh đạm nói với y, “Cha và dì Ân đi thôi, con đã trưởng thành, sẽ không trói buộc cha nữa, sẽ không liên lụy cha nữa, hai người đi đi thôi.”
Lê Trường Ân nhíu mày nhìn cậu, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng không có biện pháp nói ra với Lê Tố.
An Duy đứng ở cửa, lúc này cũng đi vào phòng, Lê Tố nói với An Duy, “Anh cũng sẽ không đi, anh ở nhà giúp tôi.”
“Ừ, được.” An Duy trả lời, đang muốn tỏ vẻ với Lê Trường Ân là mình nguyện ý ở nhà bồi Lê Tố, bảo Lê Trường Ân và Ân Nhan an tâm mà đi du lịch, thì Lê Tố lại nói, “Ba ba, con và An Duy kết giao, là giống với quan hệ giữa nam và nữ, con nghĩ mình nên nói một tiếng cho cha biết. Như vậy, cha cũng an tâm được rồi.”
Lê Trường Ân nhìn cậu, chân mày nhíu càng chặt, ánh mắt y phức tạp, sắc mặt thâm trầm, mang theo thống khổ, khiến An Duy nhìn mà khó hiểu. An Duy cảm giác rất kỳ lạ trước tình cảnh này, bởi vì khi Lê Trường Ân nghe được những lời bạo dạng cứng rắn ấy từ Lê Tố, y ngược lại không sinh khí, cũng không khiếp sợ, mà chỉ là thống khổ. Hắn quan sát nhưng không thể hiểu nổi cái loại thâm trầm và phức tạp thống khổ này là sao.
An Duy nghe Lê Tố nói thế, bản thân đương nhiên không thể kéo chân sau (1),đi qua ôm chầm bả vai Lê Tố,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-than-dich-dai-thu/1283362/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.