Lê Tố đi ra từ phòng vẽ tranh, nhất thời nơi nào cũng không muốn đi, trong đầu chỉ xuất hiện Lê Trường Ân, cậu đột nhiên vô cùng nhớ cha, muốn nhào vào lòng cha; Muốn cha hôn lên lỗ tai của mình, ôn nhu hôn lên gương mặt mình, mang theo hơi thở và độ ấm của cha, cha hôn môi; Còn có cường độ cha ôm mình, dùng giọng điệu sủng nịch gọi mình “Bảo bối”.
Lê Tố gọi điện thoại cho Lê Trường Ân.
Lê Trường Ân đang làm việc, nhận được điện thoại của con trai cảm giác có chút kinh ngạc, Lê Tố rất ít khi gọi điện thoại cho y, sợ quấy rầy đến công việc của y.
Lê Trường Ân hỏi, “Tố Tố, có chuyện gì sao?”
Lê Tố ngồi trước cửa nhà Đường Văn Nghiễn, cánh cửa lớn đã trải qua vài thập niên có cây hạch đào bao quanh, Lê Tố an vị bên dưới bóng cây.
Cậu lặng yên vài giây, mới nói, “Ba ba, con nhớ người, con muốn đi tìm người.”
Lê Trường Ân có chút kinh ngạc, nháy mắt lại đem tâm đề cao cảnh giác, “Có phải hay không gặp chuyện gì? Bị khi dễ?”
Lê Tố nói, “Không có, con chính là nhớ người.”
Lê Trường Ân, “Vậy con hiện tại ở nơi nào?”
Lê Tố trả lời, “Con đang ngồi trước cửa nhà thầy Đường.”
Lê Trường Ân, “……”
Lê Trường Ân nói thêm, “Các con không phải đang là đại hội thể dục thể thao sao, sao không ở trường?”
Lê Tố, “Con rời trường, đến nhà thầy Đường.”
Lê Trường Ân nói, “Cha đi đón con được không?”
Lê Tố trả lời, “Không, cha phải làm việc, con đánh xe đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-than-dich-dai-thu/1283345/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.