Xe chạy trên đường, Lê Trường Ân hỏi con trai đang cúi đầu lặng yên của mình, “Vừa rồi An Duy nói như vậy là có ý tứ gì, người kia không đáng tin, con không thể thích nàng? Là ai a? Bảo bối, có người theo đuổi con?”
Lê Tố không nói, chuyển tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Lê Trường Ân lại hỏi một lần nữa, cậu mới đáp, “Không có chuyện gì cả, ba ba không nên hỏi.”
Lê Trường Ân nói, “Có người theo đuổi con phải không? Ba ba làm người tư vấn cho con, lời nói của An Duy luôn là không thể tin được.”
Lê Tố, “Không có, không nên hỏi.”
Lê Trường Ân cảm giác con trai mình đang vào thời kỳ phản nghịch, mới trước đây còn là một đứa trẻ vô cùng ngoan ngoãn, hiện tại lúc nào cũng có thể trả lời y bằng những câu như, “Không nên hỏi”, “Chán ghét cha”.
Khoảng thời gian thi sát hạch, Lê Tố vô cùng thống khổ với môn vật lý, chỉ hy vọng khi lên năm lớp 11 có thể vào chuyên ban, như vậy học vật lý sẽ không quá vất vả.
Kỳ nghỉ đông rất nhanh đã đến, Lê Trường Ân dẫn Lê Tố đi một chuyến đến Mĩ thăm người thân, Lê Tố đối với thân thích này nọ cũng không có cảm giác quen thuộc gì cho cam.
Bá Bá ( bác ) nói, “Qua bên này học đi, chất lượng dạy học so với Trung Quốc tốt hơn nhiều, áp lực cũng không lớn như ở Trung Quốc.”
Nói rất hay, giống như chính mình từng là người Trung Quốc vậy.
Anh họ thì càng đáng giận, chỉ biết vài câu tiếng Trung,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-than-dich-dai-thu/1283339/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.