Nhờ vào sự hỗ trợ từ Tiêu Đa Đa và Phạm Phụng An, tình trạng của Lê Tố đã dần chuyển biến tốt, ít nhất cậu không giống như ban đầu, sợ hãi khi nhìn thấy người lạ nữa.
Lê Tố biết phụ thân vì cậu hao tổn tâm tư, sau khi do dự một hồi, rốt cuộc cậu cũng đáp ứng.
Lê Trường Ân nhẹ nhàng thở ra, nâng lên tay phải, sờ soạng đầu con trai, cười nói, “Con trai ngoan của cha.”
Lê Tố bỏ qua một năm, đến năm thứ hai bắt đầu đi học, trường trung học Hải Đường, khoá giữa kỳ.
Số học sinh ở đây tuyển vào hàng năm không nhiều, thành tích cũng không phải quá nổi bật, chủ yếu là thành phần các ứng cử viên nghệ thuật ưu tú.
Một đám đều có chuyên môn về âm nhạc học, mỹ thuật học, thể dục thể thao, vài bạn tính tình kỳ quái cũng chẳng thiếu, Lê Tố ở đây thì không hề nổi bật chút nào.
Hơn nữa, Tiêu Đa Đa và Phạm Phụng An thường xuyên đến rủ Lê Tố cùng đi học vẽ ở nhà thầy Đường Văn Nghiễn, hoặc là cùng nhau ăn cơm. Có đồng học là anh chị lớp trên, nên không ai dám khi dễ Lê Tố.
Trung học Hải Đường cách Lê gia không gần, mỗi ngày Lê Trường Ân đều phải đưa cậu đến trường, đón cậu về nhà, để thuận tiện, y mua cho Lê Tố một chiếc điện thoại di động.
Thời gian trôi qua thật mau, Lê Tố rất nhanh đã tốt nghiệp sơ trung, vóc dáng của cậu cuối cùng cũng cao lên được một chút, đã hơn một mét sáu mươi, bất quá cậu vẫn chưa thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-than-dich-dai-thu/1283334/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.