Phụ thân mang đến tin tức này đối với Lê Tố mà nói vẫn như cũ là tin dữ, cậu hoang mang nhìn phụ thân, “Cha nói không cần đi học.”
Lê Trường Ân nhìn con trai thở dài, “Con còn nhỏ như thế, không đi học thì làm cái gì đây? Ba ba nuôi con một đời không phải là không được, nhưng chính con cũng cần phải nghĩ đến tương lai của mình.”
Lê Tố khóc nói, “Ba ba, con không cần đi học, không cần đi, cha đừng đưa con đi.”
Lê Trường Ân tức giận, nói, “Đừng cố tình gây sự, dù sao vẫn là không thể không đi học, xem ra ta đã quá cưng chiều ngươi. Ngươi mới bao nhiêu tuổi, mười hai tuổi, mười hai tuổi không đi học thì có thể làm cái gì?”
Lê Tố nói, “Vô luận làm cái gì đều được, con không muốn đi học, con không cần đi học.”
Lê Trường Ân cố nén tức giận, đem cậu ném tới trên giường, nói, “Chính mình hảo hảo suy nghĩ lại một chút, sau vài ngày đi xem qua lớp học năm nhất.”
Lê Tố kêu to, “Con không cần đi.”
Lê Trường Ân đến thư phòng hút thuốc, nghĩ tới chuyện của con, liền nôn nóng kinh khủng.
Lẽ ra lúc học tiểu học Lê Tố vô cùng ngoan ngoãn, y tựa hồ không cần phải hao phí tâm tư vì bất kỳ điều gì, con trai học hành ổn định cho đến nay, nhưng khi vào sơ trung thì xảy ra đủ loại sự tình.
Lê Trường Ân thực ra không hiểu vì sao Lê Tố cùng các nam sinh kết giao không được tốt, bởi vì y từ nhỏ chính là một đứa trẻ hoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-than-dich-dai-thu/1283328/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.