Lê Trường Ân không trách cứ con trai, nhìn cậu khóc bù lu bù loa, còn lòng dạ nào dám trách cứ.
Ôm cậu ngồi trên sô pha, bắt đầu phân tích cho cậu hiểu tại sao chỉ đạt được có bấy nhiêu điểm.
Một phần là do tính toán sai, một phần là do một số câu chưa giải, một phần là điền sai.
Lê Trường Ân cuối cùng nói, “Con không phải là không làm, sao lại để điểm kém như vậy?”
Lê Tố không muốn nói ra rằng cậu chán ghét cô giáo dạy toán, nàng luôn gọi cậu đứng lên trả lời câu hỏi, mỗi lần như vậy cậu rất khẩn trương, hơn nữa nàng rõ ràng đối xử với cậu thật ưu đãi, khiến cậu nhận toàn bộ sự công kích từ mọi người, quả thực cậu như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Không thích giáo viên dạy toán, làm cho cậu đối với việc học toán không có tính tích cực, thành tích liền càng ngày càng kém.
Lê Tố nhíu mày không nói lời nào, Lê Trường Ân hôn lên trán cậu, “Đừng nhíu mày, còn nhỏ tuổi, cứ nhíu!”
Lê Tố vẫn là mặt co mày cáu, nói, “Không làm chính là không làm, ba ba không nên hỏi.”
Lê Trường Ân nói, “Được, được, cha không hỏi. Cô giáo con có nói tìm cha có việc gì không?”
Lê Tố lắc đầu, “Không có.”
Lê Trường Ân nói, “Tốt lắm, đừng suy nghĩ về bài thi này nữa, cha sẽ đến gặp cô giáo của con, không quan hệ.”
Lê Tố vùi mặt vào bờ vai của cha, nhẹ nhàng thở ra.
Lê Trường Ân nghe được thanh âm thả lỏng của cậu thì liền nở nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-than-dich-dai-thu/1283325/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.