Diệu Diệu cảm thấy có lẽ là nàng nghĩ nhiều.
Cũng có lẽ là bởi vì nàng đang ở trong mộng, lại thật sự quá muốn gặp Thái Tử ca ca nên mới sinh ra ảo giác. Nói không chừng lời nói là giả, người cũng là giả.
Tuyên Trác ngồi đối diện, Diệu Diệu duỗi tay sờ sờ mặt hắn, ngón tay cảm nhận được sự ấm áp, Diệu Diệu lập tức thu tay về.
Nhưng nàng vẫn không dám tin: "Cô nương trong lòng huynh có nuôi chó không?"
Tuyên Trác vui vẻ gật đầu: "Có, nàng nuôi rất nhiều chó, con mà nàng cưng nhất tên là Đại Hoàng, là một con rất uy phong."
Diệu Diệu nghĩ thầm: Đại Hoàng là cái tên rất thông dụng, trong kinh thành cũng có rất nhiều con chó tên Đại Hoàng.
"Thế...... Thế nàng ấy có trồng trọt gì không?"
"Không những biết trồng trọt mà còn nuôi cả gà vịt."
"Thế...... Thế......"
"Nàng còn có một phụ thân đại tướng quân dũng mãnh phi thường vô song." Tuyên Trác khẳng định nói: "Diệu Diệu, không phải người khác, người mà ta yêu chính là muội."
Tuyên Trác: "Ta mỗi ngày đều được gặp muội, đều trò chuyện với muội, có khi nào từng nghe thấy ta nhắc tới người khác không?"
Diệu Diệu nghe đến ngây người, ngơ ngẩn nhìn hắn, hơn nửa ngày mới chậm rãi hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói: "Vậy, vậy vì sao trước kia không nói cho muội......"
Nếu nàng sớm biết một chút thì mấy ngày nay đã không phải khổ sở, còn, còn có thể lớn tiếng khoe khoang trước mặt Trình cô nương mà nói Thái Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-than-chet-tran-da-tro-lai/2953410/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.