Diệu Diệu trở thành đại chủ nợ, chính mình cũng biến thành kẻ nghèo hèn. 
Mua một cây nhân sâm mang cho người chữa bệnh, lại cung cấp nuôi dưỡng cả một gia đình, đây không phải chuyện nhỏ. Cho dù bình thường Diệu Diệu không tiêu xài gì mấy nhưng giờ ngồi đếm lại, cái hòm tiền đã chẳng còn bao nhiêu. 
Không những vậy mà còn phải viết giấy vay nợ cho phụ thân. 
Chữ to chữ nhỏ viết xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng Diệu Diệu rất nghiêm túc viết tử tế từng chữ một, sau đó ấn dấu vân tay lên cuối trang giấy. Từ hôm nay, tiền tiêu vặt không còn, tiền mỗi tháng đều phải trực tiếp đưa cho Nguyên Định Dã, Diệu Diệu bỗng biến thành một kẻ nghèo kiết xác. 
Nhưng Diệu Diệu không hề để ý. Cho dù không có tiền tiêu vặt thì mỗi ngày vẫn đều được ăn thịt cá thơm ngào ngạt, lão phu nhân yêu thương cô, sợ túi tiền không chịu được khổ nên lúc nào muốn ăn điểm tâm gì thì đều sai hạ nhân trong nhà đi mua đồ. 
Tay cầm một tờ giấy vay nợ, Diệu Diệu đã đỡ lo lắng hơn, khi nào rảnh sẽ đến phủ Tín Dương hầu thăm Nguyễn mẫu. 
Ăn hết một cây nhân sâm, mắt thường có thể thấy khí sắc Nguyễn mẫu tốt lên rất nhiều, Diệu Diệu mỗi lần đến đều mang theo đồ ăn trong phủ, một thời gian sau, hai má Nguyễn mẫu dần trở nên hồng nhuận, trên người cũng bắt đầu có da thịt, không còn gầy khô xương nữa, Diệu Diệu lại dẫn đại phu trong phủ tới bắt mạch, sức khoẻ Nguyễn mẫu dần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-than-chet-tran-da-tro-lai/2953384/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.