Diệu Diệu khóc rất lớn, nước mắt chảy dài trên gò má làm Nguyễn mẫu và Nguyễn công tử giật nảy mình, hai người hoang mang muốn an ủi nhưng vừa vươn tay ra thì đã bị Diệu Diệu gạt phăng đi.
Cô oa oa khóc lớn, vừa tức vừa buồn, nước mắt cũng rơi không ngừng, lau mãi không sạch, một thoáng chốc đã làm cả khuôn mặt đỏ bừng, trên má ướt sũng, nhìn qua đáng thương cực kỳ.
Nguyễn mẫu sốt ruột nói: "Diệu Diệu..."
"Các người không cần nói, phải nghe cháu nói!" Diệu Diệu tức giận: "Ta không muốn nghe ai nói hết!"
Nguyễn mẫu ngượng ngùng ngậm miệng lại, nhìn sang nhi tử, cả hai người không biết nên làm sao.
Diệu Diệu không phải kẻ ngốc, cô lau nước mắt đi, nhìn trái phải rồi chạy đi lấy một cái ghế. Diệu Diệu đứng lên trên, cảm giác mình cao hơn hẳn Nguyễn công tử và Nguyễn mẫu.
Giống như đứng ở trên cao, lời nói sẽ có trọng lượng hơn.
Diệu Diệu đứng thẳng, tay nhỏ nắm chặt thành quyền, ngẩng cao đầu như chú gà trống nhỏ, nói: "Cháu có bạc! Đại phu nói, có thể trị khỏi! Các người không có bạc, cháu sẽ cho mượn, nếu vẫn không đủ, cháu đi tìm phụ thân, phụ thân nhất định sẽ cho!"
Nguyễn mẫu nói: "Chúng ta sao có thể cứ lấy tiền.."
"Cháu cho người mượn!" Diệu Diệu lớn tiếng nói: "Mọi người phải viết giấy vay nợ, cháu không cho không! Mọi người cứ giống Nguyễn Vân Hoành vậy, viết giấy vay nợ cho cháu!"
Nguyễn công tử rầu rĩ nói: "Chúng ta chưa chắc sẽ trả được..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-than-chet-tran-da-tro-lai/2953380/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.