Chúc cô nương đi được mấy bước thì chợt nhớ ra Diệu Diệu.
Chờ Diệu Diệu đuổi đến nơi thì cái tên trộm sách kia cũng chạy đến, mỗi người một bên chen Chúc cô nương vào giữa.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, Diệu Diệu trước mở miệng: "Ngươi vì sao lại đi trộm sách?"
"Cái gì... Cái gì mà trộm sách..." Tên trộm sách mặt đỏ lên, giọng nói cũng càng ngày càng thấp, ngập ngừng nói: "Chúc tỷ tỷ đã mua thay ta."
"Đó là ngươi trộm trước. Ngươi hôm qua trộm sách, còn làm ta bị ngã, đã thế cũng không thèm xin lỗi ta." Diệu Diệu tức giận nói: "Ta bây giờ vẫn còn đau !"
Tên trộm sách nhìn đồng phục màu xanh trên người cô, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện hôm qua, sắc mặt cậu nhất thời trở nên trắng bệch, tràn đầy kinh hoảng. Nhưng vẫn không chịu nói xin lỗi Diệu Diệu.
Chúc cô nương thở dài một hơi, lấy trong lòng ra cuốn sách nát kia: "Đệ cầm lấy đi."
"Chúc tỷ tỷ..."
"Lần sau không có tiền thì có thể tới tìm ta, không được làm ra mấy việc ăn cắp nữa." Chúc cô nương lấy ra chút bạc, nhưng tên trộm chỉ lấy sách chứ không nhận tiền.
Cậu cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Huynh trưởng không cho đệ tới tìm tỷ."
Chúc cô nương nhất thời không biết nên nói gì.
Diệu Diệu ở một bên càng nghe càng mờ mịt, chỉ biết hai người có quen nhau. Cô bèn vòng sang chỗ tên trộm sách, thử hỏi: "Phu tử không tra ra ngươi sao?"
Sắc mặt tên trộm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-than-chet-tran-da-tro-lai/2953358/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.