Sắc trời đã tối đen. 
Hoàng đế ngồi ở trong trướng, lo lắng nhìn ra bên ngoài, đứng ngồi không yên, cứ được một lúc lại chạy ra ngoài. 
Hôm nay người tham gia săn bắn đều đã trở về nhưng thái tử lại không thấy bóng dáng đâu. Thái tử tuổi nhỏ, tuy bên người có thị vệ đi theo bảo hộ, nhưng bãi săn không hề thiếu mãnh thú hung dữ, thực sự không thể yên lòng được. 
Thái giám ở một bên khuyên nhủ: "Có lẽ là điện hạ muốn cho hoàng thượng một bất ngờ nên mới quên mất giờ giấc." 
"Cái này..." 
Hoàng đế vừa mở miệng thì nghe thấy có tiếng động lớn bèn vội vã đứng dậy đi ra ngoài. 
Quả nhiên là Tuyên Trác cùng Nguyên Định Dã, còn dẫn theo cả Diệu Diệu. 
Hai người nhìn rất chật vật, hoàng đế vừa thấy thái tử liền lập tức chạy nhanh lại. Chỉ thấy cả ba người đều dính máu, tuy rằng vết bẩn trên mặt đã được lau qua nhưng y phục thì thực sự quá lấm lem, nhất là Diệu Diệu, xiêm y của cô là một bộ lông tuyết trắng giờ biến thành đen xì, cũng may trên người không thấy có vết thương gì, hoàng đế lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. 
Hộ vệ của Tuyên Trác đi sau vác theo một con mồi vô cùng lớn, trên người con hươu còn cắm một mũi tên, vừa nhìn là biết tên của thái tử. Hoàng đế nhất thời mừng rỡ. 
"Đây là thái tử đánh?" 
Tuyên Trác thành khẩn nói: "Nhi thần tài nghệ vụng về, tuy rằng bắn trúng nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-than-chet-tran-da-tro-lai/2953305/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.