Lão phu nhân cùng lão tướng quân đang nói chuyện với Lục lão gia thì chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng kêu khóc, mọi người nhao nhao dừng lại, ngưng thần đi ra xem ai khóc.
Lục lão gia rất nhanh đổi sắc mặt, sốt ruột đứng lên: "Là Việt nhi của ta!"
Lão phu nhân nhắm mắt lại, đã dự đoán được chuyện gì xảy ra.
Rất nhanh xuất hiện một thân ảnh chạy vào, Lục Việt khóc đến kinh thiên động địa, nước mắt nước mũi chảy tèm nhem "Gia gia!!!"
Lục lão gia vội vàng ôm lấy tiểu tôn tôn: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Gia gia! Muội muội! Muội muội bắt côn trùng!" Lục Việt kêu khóc: "Muội ấy bắt côn trùng!!"
Lục lão gia: "..."
Diệu Diệu chân ngắn, chạy chậm hơn một chút, vừa tiến đến thì nghe thấy tiểu ca ca khóc lóc kể lể. Cô ôm cái bình gốm sứ nhỏ, nghi hoặc hỏi: "Chúng ta không phải đi bắt côn trùng cho gà con sao?"
Lục lão gia chỉ muốn tét một cái vào mông cháu trai: "Đúng vậy a, không phải cháu muốn đi theo bắt côn trùng sao?"
"Nhưng mà, nhưng mà..." Cả đầu Lục Việt chỉ có hình ảnh Diệu Diệu tay không bắt con giun còn sống, nó bị Diệu Diệu một tay bỏ vào trong cái bình. Cậu cảm thấy cái hình ảnh kia thực sự quá khủng bố làm mỗi lần nhớ lại đều không thể chịu nổi "Muội muội sao có thể đi bắt con giun đó chứ!"
Lão phu nhân ho nhẹ một tiếng, nói: "Là Diệu Diệu nhà chúng ta hù dọa cháu rồi."
Lục lão gia chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-than-chet-tran-da-tro-lai/2953244/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.