Sáng sớm, nắng hơi sáng, xuyên thấu qua khe cửa gỗ khắc hoa mà chiếu vào trong phòng, có một tiểu cô nương mềm mềm trắng trắng đang gối lên người một chú chó, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua bờ mi, cô bé mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Diệu Diệu chưa mở mắt, trước lười biếng duỗi lưng mệt mỏi, ngáp một tiếng. Đại Hoàng nằm ở bên cạnh dùng đầu đẩy đẩy, Diệu Diệu thuận lực lăn sang một bên. Sau đó duỗi cái chân nhỏ xuống, xỏ chân vào giày.
Nhưng chân của cô thật sự quá ngắn a, Diệu Diệu từ từ nhắm hai mắt vung vung chân suốt nửa ngày, thấy vẫn mãi không đến mới thở dài một hơi.
Đang định ngồi xuống thì bỗng có một bàn tay ấm áp cầm lấy chân mình.
Diệu Diệu kêu lên một tiếng sợ hãi: "Nha!"
Ngay sau đó, đôi giày chủ động chạy vào chân cô.
Sau đó, cả người nhẹ nhàng bị bế lên, Diệu Diệu mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn, cứng rắn của phụ thân, kinh hỉ: "Phụ thân!"
"Ừm."
"Phụ thân, sao người lại ở đây?" Diệu Diệu sờ lên mặt phụ thân, bị râu ở cằm làm lòng bàn tay ngứa ngứa "Có phải Diệu Diệu ngủ quên không?"
Đáy mắt Nguyên Định Dã xanh đen, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, ngây thơ của nữ nhi, cô vừa mới ngủ dậy, trên mặt vẫn còn hồng nhuận đáng yêu, xem ra tối qua ngủ rất ngon, căn bản không phát giác ra bản thân đã nói ra câu gì, làm người phụ thân này một đêm không chợp mắt.
Nguyên Định Dã: "..."
Hắn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-than-chet-tran-da-tro-lai/2953235/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.