Trời còn chưa sáng, nha hoàn đã rón rén đẩy cửa tiến vào. Đại Hoàng mở to mắt, nó liếc mắt nhìn nha hoàn một cái, quay đầu đẩy đẩy tiểu cô nương còn đang say giấc nồng, Diệu Diệu dụi dụi mắt, rất nhanh mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Không cần nha hoàn đến ôm, cô đã tự mình ngồi dậy, hơi híp mắt lại, hai mắt mông lung bò xuống giường, không biết có phải do chưa tỉnh ngủ hay không mà suýt nữa bị trượt chân ngã, Diệu Diệu lảo đảo một cái làm nha hoàn suýt bị dọa mất nửa cái mạng, vội vàng tới đỡ: "Tiểu thư không cần sốt ruột, tướng quân cũng mới vừa dậy thôi."
Diệu Diệu xoa xoa con mắt, cuối cùng cũng thanh tỉnh.
Cô ngay cả tóc cũng không kịp chải kỹ, vội vã chạy ra ngoài.
Nguyên Định Dã còn đang ở trong phòng thì nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, hắn không thấy rõ người tới nhưng đã dang rộng vòng tay trước, quả nhiên, vừa chớp mắt một cái thì có một tiểu cô nương mềm mại nhào tới trong ngực.
"Sớm như vậy đã đến tìm phụ thân?" Nguyên Định Dã ôm lấy nữ nhi, bảo nha hoàn lui xuống: "Tối hôm qua gặp ác mộng sao?"
"Không phải, phụ thân." Diệu Diệu nhìn ra ngoài, như sợ bị người khác nghe thấy, lặng lẽ thì thầm vào tai phụ thân: "Phụ thân, người bắn tên lợi hại như vậy, có phải rất khó không?"
Ánh mắt Nguyên Định Dã khẽ thay đổi, khóe môi hơi nhếch nhưng rất nhanh đã mím xuống, hắn như tùy ý nói: "Tạm được..."
"Chỉ là người có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-than-chet-tran-da-tro-lai/2953227/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.