Vừa xong trận đấu đã có fanboy ném nước cho Khương Dực, còn mời hắn dự tiệc sinh nhật của mình. Khương Dực nhận nước nhưng từ chối bữa tiệc, hắn kéo vạt áo lau mặt rồi trực tiếp đi đến phòng tập thể thao.
Quản Hiểu Lương nghe một cú điện thoại, đuổi theo hắn gọi: "Lão Khương!"
Khương Dực quay đầu lại.
Quản Hiểu Lương ngập ngừng: "Viện điều dưỡng gọi điện tới, nói Từ Đan Cầm mất tích rồi."
"Ai?" Khương Dực khó hiểu.
Dễ quên là bệnh cũ của hắn, vốn tưởng với người này sẽ khác, không ngờ cũng không tránh được. Quản Hiểu Lương nói: "Mẹ của Mạnh Tế."
Khương Dực không lên tiếng, hẳn đã nhớ lại.
Quản Hiểu Lương lại nói: "Xem hệ thống giám sát đã gần hai tiếng rồi, viện điều dưỡng đang cho người đi tìm, cần thông báo cho gia đình, nhà họ Mạnh đã không còn ai, lúc đó lưu lại chính là số điện thoại của tôi, hiện tại hỏi chúng ta có muốn tới đó không."
Khương Dực không chút do dự nói: "Để bọn họ tìm trước đi."
Quản Hiểu Lương bất ngờ: "Chúng ta không đi sao? Không tìm được thì sao?"
Khương Dực một tay đút túi, chậm rãi đi về phía trước, giọng điệu hờ hững: "Không tìm được thì báo cảnh sát."
Đợi hắn đi xa rồi, Lại Dương đứng bên cạnh không dám lên tiếng tự giờ mới than nhẹ một câu: "Lão Khương sao bỗng nhiên không thèm quản rồi? Trước kia không phải hắn rất quan tâm đến Mạnh Tế sao." Mạnh Tế nằm ở bệnh viện cái gì cũng không biết, chỉ để lại một người mẹ đầu óc không rõ ràng, Khương Dực đều ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh/435051/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.