Bọn người nhiệt tình nghe Chúc Vi Tinh nói chuyện điện thoại xong, trên mặt đều lộ vẻ trào phúng, tựa như đang nói: "Xem cậu làm sao bây giờ!", "Thằng nhóc cậu nhịn tiếp đi", "Rồi cũng cầu xin chúng ta thôi", "Nhưng có cầu xin thì bọn tôi cũng không nhất định quan tâm đến cậu đâu!"
Kỳ thực nhóm du côn dừng xe lại đã cho thấy tận trong xương bọn họ cũng không phải thực sự lạnh lùng đến mức thấy chết mà không cứu, bất quá là không ưa sao chổi cậu trước đây mè xửng bám người mà hiện tại lại giả vờ giả vịt, muốn dò xem cậu đang tính toán thứ gì trong đầu, cũng như muốn xem cậu sẽ phải chịu thua ra sao, khi đó lại ra tay giúp đỡ chút thôi.
Chúc Vi Tinh lại nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ, mặc kệ Khương Dực đằng xa, thả tầm mắt dừng trên mặt Trịnh Chiếu Văn, có chút do dự.
Không chờ cậu mở miệng, Trịnh Chiếu Văn đã chủ động đưa ra lời mời: "Đưa cậu đến trường luôn cũng được, tiện đường."
Lại Dương lập tức cười nhạo anh ta: "Chỉ bằng cái xe cùi kia của cậu à, tay lái không vững, phía trước còn có cái dốc, bốn làn xe cộ hỗn độn, cũng có ít nhất hai cảnh sát giao thông."
Bấy giờ đến Trịnh Chiếu Văn do dự.
Quản Hiểu Lương thừa cơ khuyến khích Lại Dương: "Vậy thì mày chở đi, sau xe mày vừa vặn có chỗ ngồi."
"Dựa vào cái gì!" Lại Dương tạc mao, "Tao không tin Chúa Jesus, loại người lung ta lung tung nào cũng đều nhặt, cũng không thấy ai cầu xin chúng ta giúp, tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh/435032/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.