Đến lúc phải cắt chỉ vết thương trên đầu Khương Dực, nói thế nào hắn cũng nhất quyết không chịu đến bệnh viện Trung ương thêm phiền phức, Chúc Vi Tinh không còn cách nào chỉ có thể đi cùng hắn đến trạm y tế trong ngõ để xử lí.
Trong phòng khám nhỏ, lúc bác sĩ đang chuẩn bị, Chúc Vi Tinh đứng chờ bên cạnh Khương Dực không khỏi lặng lẽ ngáp một cái. Đêm qua cậu ngủ muộn vì mải đọc tài liệu Lương Vĩnh Phú đưa cho, sáng nay lại vội đi theo tên này đến đây nên có chút buồn ngủ.
Khương Dực để ý thấy, hắn chỉ chỉ vào ghế nhỏ bên cạnh.
Cậu lắc đầu, ra hiệu không sao.
Không ngờ Khương Dực lại vỗ vỗ bắp đùi mình, trên mặt viết rõ em có hai phương án để lựa chọn.
Chúc Vi Tinh không nói nên lời, chỉ có thể bước tới ngồi xuống ghế nhỏ cạnh hắn.
Khương Dực mắng: "Tối qua còn sớm em đã cúp điện thoại của tôi, nói muốn đi ngủ, thế mà đèn lại sáng cả đêm, hại tôi cũng không thể ngủ được! Chỉ có thể lên chơi game!"
Mặc dù lời này phát ra từ miệng một tên quỷ thức đêm thì không có sức thuyết phục chút nào, nhưng Chúc Vi Tinh vẫn lịch sự nói: "Xin lỗi."
Khương Dực: "Hừ, cách có cái cửa sổ còn thắp hai cái đèn, lãng phí!"
Chúc - hôm qua không chịu đến nhà họ Khương để đọc tài liệu mà về nhà mình - Vi Tinh: "..."
Khương Dực: "Em làm người có trách nhiệm như vậy, thế có phải nên cân nhắc chịu trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh/3359191/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.