Lúc Miêu Hương Tuyết trở lại đã là giữa trưa, chỉ thấy Khương Dực đang đứng trước cửa sổ phòng ngủ, không biết là trầm tư hay là ngẩn người, ngậm điếu thuốc không nhúc nhích.
"Mày mua bữa trưa à?" Miêu Hương Tuyết nhìn thấy hộp đóng gói trên bàn, "Ồ, mì hoành thánh? Mẹ còn đem về cho mày một tô mì xào ở chợ đây, mày muốn ăn cái nào?"
Khương Dực không thèm nhìn cô, cũng không để ý đến cô.
Miêu Hương Tuyết ghét nhất bị hắn lơ mình, cô bước nhanh tới muốn đánh đầu hắn, hiển nhiên bị Khương Dực nhạy bén tránh được, lúc nghiêng đầu, tàn thuốc suýt chút nữa làm cô bị bỏng.
Khương Dực liền trừng đối phương.
Miêu Hương Tuyết so với hắn còn tức giận hơn: "Mẹ đã nói với mày tám trăm lần là không được hút thuốc trong nhà, mày điếc sao!"
"Tôi cũng nói với bà tám trăm lần là phải khóa cửa khi đi ra ngoài, bà không nghe thấy sao?" Khương Dực khẩu khí ác liệt đáp trả.
Miêu Hương Tuyết rất vô tội: "Mẹ không khóa cửa? Khóa rồi mà."
Khương Dực không nói nên lời.
Miêu Hương Tuyết muốn giải thích, lại nghe Khương Dực hỏi: "Sao bà lại về sớm như vậy?"
"Sao, tại sao mẹ không thể về sớm, mày còn muốn quản mẹ mày?" Có thể tưởng tượng được, cái tính khí pháo nổ của Khương Dực là di truyền từ ai.
"Bà lại bị đuổi việc." Khương Dực nói, hắn dùng câu khẳng định.
"Đuổi cái rắm!" Miêu Hương Tuyết phẫn nộ, "Là mẹ mày không thèm làm! Mỗi một người đều coi mình là củ hành vàng à, ở trước mặt tao quản đông quản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh/273222/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.