Dì Tiêu tự giác lấy ra hai đôi dép lê trên kệ nhựa cạnh cửa, một đôi cũ để mình mang vào, một đôi nửa cũ nửa mới thì đưa cho Chúc Vi Tinh, chờ cậu thay xong mới đi vào nói: "Sao lại bận bịu nữa rồi? Ngài cảm mạo còn chưa khỏi, phải nghỉ ngơi thêm chứ."
Thấy bọn họ trở về, bà Chúc đứng dậy cầm hai chén nước từ trong bếp, một chén đưa cho dì Tiêu, chén còn lại đặt trên mặt bàn.
"Chỉ là bệnh vặt, sẽ sớm khỏi thôi." Bà Chúc ngồi trở lại, "Mấy ngày qua vất vả cho con rồi."
Chúc Vi Tinh chú ý thấy bà cụ đi đường không thuận tiện như lần trước nữa, một chân không thể quá cong gối, cậu nhớ dì Tiêu có nói bà nội đi đứng không thể gặp mưa, cậu đến xem chén nước trên bàn, sờ sờ, là ấm, như được đổ ra trước từ ấm nước nóng cho nguội dần.
"Như vậy có vất vả gì đâu, ngài biết con không ngồi yên được mà, trước kia còn bày quán, hiện tại đóng cửa rồi, ban ngày cũng đâu bận gì."
Dì Tiêu uống một hớp nước, lại đi xem Chúc Vi Tinh, chuyển đề tài về cậu.
"Bà Chúc ngài nhìn xem, Vi Tinh đã khôi phục rất tốt, bác sĩ nói đến tái khám mấy lần nữa thì có thể triệt để an tâm rồi."
Bà Chúc không mảy may ngẩng đầu, ngón tay thô ráp thuần thục lật qua lật lại tiền giấy, không đầy một lát đã xếp xong gọn gọn gàng gàng, chuyển tay để chúng vào thùng giấy đặt bên giường.
"Ầy mới về tới chắc cũng đã mệt, hay là để cậu ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh/273212/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.