Chương trước
Chương sau
Đáng mừng thay, lần ngủ này điều Chúc Vi Tinh lo sợ đã không xảy ra, cậu không du hồn, không nằm mơ, ngủ đến là say sưa.

Thế nhưng lại có một chuyện đáng sợ khác xảy ra.

Chúc Vi Tinh nửa mê nửa tỉnh, bị động tĩnh trên người đánh thức.

Cậu kinh ngạc phát hiện, Khương Dực nói không ngủ lại nằm trên sàn, tay chân dang rộng ngủ như lợn chết. Tiết trời lạnh dưới 10 độ mà hắn để trần hai tay cùng hai cái đùi lớn dán dưới sàn nhà mà ngủ say.

Có lẽ cảm thấy lạnh, Khương Dực đang lúc nửa tỉnh nửa mê bắt đầu túm lấy chăn trên giường, muốn kéo xuống sàn để đắp.

Chúc Vi Tinh còn chưa kịp phản ứng tránh ra, Khương Dực đã đợi không nổi mà lồm cồm bò lên giường! Không chút khách khí đẩy cậu qua một bên, rút chăn đắp kín lên người, chiếm cứ vị trí trung tâm, tay chân dang rộng mà ngủ tiếp.

Chúc - bị đánh thức, bị ép vào tường, bị triệt để lãng quên, bị chôn sâu trong đệm chăn, và bị tay chân hắn xem như tấm đệm mà dùng sức đè lên - Vi Tinh: "..."

Khương Dực nhất định là đã quen sống một mình, trong tiềm thức không nhớ trên giường còn có một người đang sống sờ sờ, nên hắn tự nhiên buông thả, tùy ý muốn làm gì thì làm.

Chúc Vi Tinh bị tay chân hắn đè lên, ép vào tường, kẹt đến mức không thể động đậy.

Cậu cố gắng thoát ra, nhưng ngọn núi đồ sộ này chẳng những không nhúc nhích một li, mà còn cáu kỉnh mắng người vì bị làm phiền. Hai người nằm chung một cái gối, ngẩng đầu lên là nhìn thấy ngay mặt Khương Dực. Lần này nhìn thấy hắn ngủ ở khoảng cách gần hơn, có thể nhìn thấy hàng mi dày đang buông xuống của hắn, miệng khẽ nhếch, có chút hung dữ, cũng có chút ngốc. Hắn có vẻ như rất mệt mỏi, hô hấp ồ ồ, lăn lộn như thế mà vẫn không tỉnh, ngủ đến là sâu.

Tay Chúc Vi Tinh đẩy trên vai Khương Dực vô thức buông lỏng. Cậu thở dài muốn thu tay, lại cảm giác được thứ gì đó mà sờ trở lại.

Từ vai Khương Dực đến trước ngực rồi đến eo hông, Chúc Vi Tinh không nhịn được vén nhẹ một góc chăn lên để tận mắt xem người hắn. Một hồi nháo loạn khiến cho áo phông của Khương Dực bị lệch, lộ ra bờ vai và hơn một nửa eo. Phóng mắt nhìn, băng thể thao gần như quấn quanh nửa người hắn, trên cơ bắp còn có rất nhiều lỗ do châm cứu để lại. Ở gần bên nếu ngửi kĩ sẽ cảm nhận được mùi thuốc thoang thoảng dưới lớp sữa tắm hoa quả lộn xộn, không có dư vị, thuần túy đắng chát.

Chúc Vi Tinh trong đầu chợt lóe lên bóng dáng khập khiễng lảo đảo lúc trở về của Khương Dực trong tòa tháp ở Hồng Quang, lại nghĩ đến bệnh cũ mà hắn vừa nói trước đó, đầu óc cậu nhạy bén xâu chuỗi lại mọi thứ, như đã hiểu ra điều gì.

Trong lòng dâng lên một luồng khí nóng, ấm nóng đến mức khiến Chúc Vi Tinh cay mắt. Cậu biết Khương Dực đã nói dối, hắn vì cậu mà bị thương ở trấn nhỏ Hồng Quang, lại cũng vì cậu mà vội vã trở về trong quá trình trị liệu.

Lúc nói chuyện trên ban công, Chúc Vi Tinh không gạt Khương Dực, cậu thật sự nhớ người này. Bản lĩnh của Chúc Vi Tinh cậu xuất phát từ kỉ luật và sự tự tin, nhưng bí mật được phát hiện hai ngày nay đã làm đảo lộn hết thảy thế giới quan và giá trị quan của cậu, thân phận của cậu trở thành một bí ẩn, rất có thể chính bản thân cậu đã bị đánh mất rồi, thế thì còn thứ gì có thể khiến cậu tin tưởng và kì vọng được nữa.

Cho đến khi nhìn thấy tin nhắn của Khương Dực.

Sự tồn tại của Khương Dực đã vượt qua lí trí tỉnh táo mà Chúc Vi Tinh dựa vào. Cậu thà nghi vấn sự nhận thức của bản thân, lại nguyện ý tin tưởng vào sự nhận thức của Khương Dực, tin tưởng vào dũng khí và sự thật mà Khương Dực mang đến.

Nhìn thấy Khương Dực, Chúc Vi Tinh cảm thấy trong lòng hết sức ấm áp, cảm giác này có chút không đúng, sự ỷ lại đã vượt ra ngoài phạm vi lẽ thường, nhưng cuộc đời của cậu từ lâu đã không thể dùng lẽ thường để khái quát, và tình cảm đối với Khương Dực hiển nhiên cũng không thể dùng góc độ tương tự để tổng kết. Chúc Vi Tinh trong đầu suy đoán một trận, cuối cùng xếp vào dạng thân tình "hiệu ứng cầu treo*", khó mà tin nổi, nhưng lại hợp tình hợp lý.

(*hiệu ứng cầu treo: là một phép ẩn dụ hình ảnh khi hai con người cùng nhau đi qua một chiếc cầu treo lơ lửng, họ sẽ cùng trải nghiệm cảm giác tròng trành chơi vơi cùng với nhau. Tim đập nhanh cùng nỗi sợ hãi bị rơi xuống vực khi đi qua cầu treo thường được đánh đồng với tình yêu.)

Thuyết phục bản thân một phen, tư thế khó xử trước mắt cậu đây xem ra cũng không phải quá khó tiếp nhận. Sau khi từ bỏ ý nghĩ tránh thoát, Chúc Vi Tinh chậm rãi hạ trán, dựa lên vai người nọ, cùng hắn nằm chung gối, ngoan ngoãn ngủ tiếp.

...

Vốn định thu dọn đồ đạc và về nhà trước khi bà nội thức dậy cũng như giải trình hành động trốn viện nông nổi của mình đêm qua, nhưng đến khi cậu mở mắt ra đã thấy mặt trời lên cao chót vót.

Trong phòng kéo rèm, khó mà biết được thời gian. Chúc Vi Tinh thử nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, phát hiện đã mười một giờ.

Khương Dực còn đang ngủ, xấu hổ chính là, trước đó là hắn ngủ đè lên Chúc Vi Tinh, nhưng hiện tại lại là Chúc Vi Tinh đè lên hắn, tay chân cậu duỗi thẳng nằm úp sấp trước ngực Khương Dực, đầu còn gối lên hõm vai hắn. Có điều trông Khương Dực có vẻ không có gì gượng ép, bởi hai tay hắn đang vòng qua eo cậu, ôm thật chặt, giống như ôm một cái gối vậy.

Tính khí lúc thức dậy của Khương Dực cực kì kém, thế nhưng tư thế lúc ngủ thì không tệ, ngược lại không ngờ cậu phiền phức như vậy. Chỉ trách giường thực sự rất nhỏ, cũng khó cho hai tên đàn ông này quá. Hiếm thấy chính là Chúc Vi Tinh vốn hay ngủ chập chờn, thế mà lần này ngủ say như chết, bị lăn qua lộn lại như vậy cũng không tỉnh.

Thừa dịp xem đồng hồ, Chúc Vi Tinh khiến Khương Dực buông lỏng vòng tay trên eo, cậu vội vàng thoát thân xuống giường.

Đáng tiếc mới đi một bước đã bị đông cứng đến ngã lăn ra.

Cả người đều tê rần!

Cậu gây động tĩnh lớn như vậy, Khương Dực mà còn không tỉnh lại sẽ thực sự là heo mất.

Người trên giường chậm rãi mở mắt ra, nhìn người đang nằm dưới sàn, ánh mắt tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn vì bị quấy rầy. Như thể gặp ảo giác, cậu cảm thấy ánh mắt hắn không giống như còn ngái ngủ, mà ngược lại rất tỉnh táo.

"Xem bộ dạng cậu kìa, không biết còn tưởng khách sạn bị cảnh sát đột ngột kiểm tra, sốt sắng cái gì." Khương Dực sáng sớm không có lời gì hay ho.

Chúc Vi Tinh quần áo xốc xếch ngồi xụi lơ dưới sàn: "?"

Loay hoay đứng dậy, cậu cầm quần áo mang từ bệnh viện về, muốn thay đồ bệnh nhân ra. Quay đầu lại phát hiện Khương Dực đã ngồi dậy nhìn cậu đến là quang minh chính đại.

Khương Dực cây ngay không sợ chết đứng: "Đây là nhà tôi." Ý là tại sao phải tránh.

Hết cách rồi, Chúc Vi Tinh ra phòng khách thay đồ. Nhưng cậu mới vừa mặc quần vào, Khương Dực đã thong thả bước ra, bộ dáng nhàn tản thản nhiên, cứ như đi dạo vườn hoa không bằng.

"Nhìn cái gì, tôi uống nước không được à?" Khương Dực hếch cằm lên, giơ cốc nước cho cậu xem.

Chúc Vi Tinh trong đầu nghĩ 'anh còn chưa đánh răng, uống nước cái gì?'

Bất lực, cậu từ bỏ tranh cãi với tên ấu trĩ này, đành trực tiếp cởi áo ra.

Nhưng cầm đến áo mới phát hiện, cái tên này tối qua chỉ lấy áo len của cậu về mà không lấy áo phông!?

Không mặc áo phông sao được?! Áo len lỗ chỗ đầy người! Chúc Tịnh Tịnh thì còn mặc được, nhưng đối với một Chúc Vi Tinh có giáo dưỡng và gu thẩm mĩ mà nói, đây thực sự là một đả kích lớn!

Chúc Vi Tinh không biết làm sao, quay đầu nhìn Khương Dực. Bởi vì lạnh mà cậu hơi khom lưng, vai hơi co lại, khiến cho xương bướm gầy gò sau lưng càng thêm căng ra, làn da trắng như tuyết, giống như cảnh tượng đôi cánh trong suốt của ve sầu đang vỗ cánh dưới ánh chiều tà cuối thu, đẹp đến nao lòng.

Khương Dực nhìn về phía trước, mấy giây sau, cốc nước trong tay bỗng nhiên vung vẩy ra vài giọt, hắn rủ mắt, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhìn không rõ cảm xúc.

Không thấy phản ứng, cậu đành phải chủ động nói rõ: "Tôi có bộ quần áo để trong phòng bệnh, anh có thể..."

Khương Dực lại ngước mắt lên, khóe miệng chỉ còn lại nụ cười xấu xa: "Cho cậu mượn ga trải giường?"

Chúc Vi Tinh bị ánh mắt sắc bén kia nhìn, mặc dù sốt ruột, nhưng cậu không có tư cách tức giận, cả người lạnh run, đành bày vẻ khổ sở cầm quần áo bệnh nhân mặc trở lại.

Bỗng nhiên người sau lưng như xem náo nhiệt đủ rồi, hắn mở tủ quần áo, từ bên trong lôi ra một cái áo phông ném qua.

"Tôi mặc qua rồi." Khương Dực thấp giọng, thiện ý nhắc nhở.

Chúc Vi Tinh nhìn lại, áo tuy cũ nhưng sạch sẽ. Không có quyền kén chọn, cậu chỉ có thể cảm ơn nhận lấy.

Có điều sau khi mặc lên người, cái áo rộng đến nỗi khiến cậu trông như một dân chơi hip-hop, chưa kể đến hình chú khủng long in trên ngực áo, không lời nào tả nổi. Cảm giác như Khương Dực một mình bao hết cả sạp áo phông ở chợ trời vậy...

Chúc Vi Tinh mạnh dạn nói cám ơn với chủ nhân cái áo, cậu hứa sau khi dùng xong sẽ giặt sạch trả lại rồi thở dài vội vã rời đi, bỏ lại ánh mắt kì quái của Khương Dực ở sau lưng.

Về đến nhà, cậu định lẳng lặng vào nhà vệ sinh tắm rửa, thuận tiện kiếm cớ giải thích với bà nội.

Cớ còn chưa nghĩ ra, cậu đã gặp Lương Vĩnh Phú trên hành lang.

Anh ta đang đợi trước cửa, cậu nghĩ hẳn là vì cậu mà tới.

Chúc Vi Tinh chào hỏi: "Chào buổi sáng..."

Lương Vĩnh Phú cười, vẫn lịch sự như mọi khi: "Chào buổi sáng."

Sau đó anh đi thẳng vào vấn đề: "Không cần căng thẳng, tôi biết cậu đang lo lắng về chuyện bên bệnh viện, tôi đã giúp cậu xử lí rồi."

Chúc Vi Tinh lần này thực sự kinh ngạc.

"Lúc cậu bị nạn, tôi vừa vặn có mặt ở đó với người giám sát buổi khai trương, nên cùng nhau lên xe cấp cứu, số điện thoại liên lạc với người nhà là tôi đưa," Lương Vĩnh Phú giải thích, "Sáng nay bệnh viện không tìm được cậu liền gọi điện cho tôi."

Sự việc trước đó thì Chúc Vi Tinh đã biết, nhưng sau tối qua thì cậu không ngờ tới.

"Bệnh viện kiểm tra giám sát, tôi biết đêm qua ai đã đưa cậu đi," Lương Vĩnh Phú liếc nhìn chú khủng long hip-hop trên áo Chúc Vi Tinh, anh cười cười, đưa túi giấy trong tay qua, "Tôi đoán cậu có lí do riêng của mình, nên tự quyết định thay cậu làm thủ tục xuất viện rồi."

Chúc Vi Tinh nhận túi, bên trong chính là áo phông của cậu.

"Lần này rất cảm ơn anh đã giúp." Chúc Vi Tinh chân thành nói.

Lương Vĩnh Phú lắc đầu: "Đều là hàng xóm với nhau, dễ ợt ấy mà, hai ngày nay bận công việc nên tôi cũng không đến bệnh viện thăm cậu được, cậu khỏe lại là tốt rồi. Bác sĩ ở đó vẫn khuyên cậu nên quay lại để theo dõi kịp thời nếu thấy không khỏe. Hơn nữa quản lí Trương, thậm chí cả ngài Mâu Lan đều khá coi trọng chuyện của cậu, nếu cậu xác nhận không có chuyện gì nữa thì tôi sẽ báo cáo về FO và bộ phận PR."

Chúc Vi Tinh hiểu rõ, nhiều lần tự trách và bày tỏ lời cảm ơn chân thành.

Lương Vĩnh Phú thấy cậu trịnh trọng như vậy liền nói đùa để thay đổi không khí, bảo Chúc Vi Tinh mời anh bữa cơm.

Chúc Vi Tinh đương nhiên đồng ý.

Lúc này cậu mới về nhà.

May là hôm qua cậu hẹn bà nội với dì Tiêu buổi chiều hãy đến thăm. Nên hiện tại bà thấy Chúc Vi Tinh xuất hiện thì cũng chỉ coi như cậu mới vừa xuất viện.

"Sao không ở thêm mấy ngày?" Vẻ mặt bà nghiêm túc, dường như không tán thành cậu xem thường sức khỏe bản thân như vậy.

Mặc dù đã tự thuyết phục bản thân và quyết định đi đến đâu tính đến đó, song khi nhìn thấy bà nội, Chúc Vi Tinh nhất thời vẫn có chút chột dạ, từ hôm qua tới nay, cứ như mộng mị chưa tan vậy, tâm trạng cậu thay đổi đến chóng mặt.

"Kết quả kiểm tra đã có, bác sĩ nói con không sao. Ở lại cũng chỉ phí tiền phí thời gian, nên con mới về." Sau một phen do dự, Chúc Vi Tinh vẫn chọn lí do đáng tin nhất.

Bà nội như thể đã sớm đoán được, nhìn cậu mấy lần, cuối cùng vẫn không nhiều lời nữa, bà chỉ chỉ vào mấy cái hộp lớn hộp nhỏ chất đống ở một góc, nói: "Ngày hôm qua có người đưa đống này tới, nói đây là khoản bồi thường thêm cho con. Nếu con không sao rồi thì hỏi xem có thể trả lại không, chúng ta cũng không thể vô duyên vô cớ nhận thế này được."

Chúc Vi Tinh cũng rất ngạc nhiên, tất cả đều là đồ gia dụng điện FO, bao gồm cả máy sưởi cậu muốn trước đó, nhưng loại này còn cao cấp hơn cái cậu đã nhờ Khương Lai mua giúp.

Chúc Vi Tinh vội tìm số điện thoại Trương Thân đã cho cậu rồi gọi qua.

Đối phương có lẽ đang bận, không bắt máy.

Chúc Vi Tinh bèn gọi cho Khương Lai.

Khương Lai bắt máy, biết cậu đã ra viện bèn sốt ruột, nhẹ giọng oán trách cậu một trận, cho rằng cậu sợ phiền phức cho người khác mới không quý trọng thân thể như vậy.

Chúc Vi Tinh viện cớ nói mình không muốn trì hoãn việc học, cũng nhờ Khương Lai chuyển lời cảm ơn đến quản lí Trương, nếu có thể, cậu còn muốn gửi lại một số đồ dùng của FO.

Khương Lai nghe xong lại càng giận hơn, cậu ta đồng ý chuyển lời cho quản lí Trương, nhưng đồ thì buộc Chúc Vi Tinh phải giữ lại, nói dù cậu có gửi trả cho FO, ở đó cũng sẽ không nhận.

Chúc Vi Tinh buồn cười, vị tiểu thiếu gia ngây thơ này chắc là vẫn cảm thấy có lỗi trong tai nạn ngoài ý muốn của cậu, cho nên nhất quyết muốn bù đắp.

Khương Lai cũng không để ý, liên tục căn dặn Chúc Vi Tinh phải nghỉ ngơi thật tốt, vội vàng tìm lí do rồi cúp máy.

Lương Vĩnh Phú, Khương Lai, Khương Dực... từng người bọn họ, đều ấm áp thiện lương đến mức khiến người ta được sủng mà sợ.

Suy nghĩ một chút, cậu lại gạch bỏ tên người cuối cùng, hắn thì còn phải cân nhắc lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.