Chương trước
Chương sau
Tinh thần hoảng hốt, bận rộn mỗi ngày, cộng thêm sự chuyển giao thời tiết từ đông sang xuân, Chúc Vi Tinh liền đổ bệnh. Không nặng lắm, chỉ là cảm vặt thôi, nhiều nhất là đau đầu. Tiết trời giữa tháng Ba mà Chúc Vi Tinh mặc lại bồ đồ bông vừa bỏ ra không lâu trước đó, còn quấn thêm mấy vòng khăn quàng cổ.

Buổi chiều cậu đi làm thêm, tiện đường ghé trung tâm y tế để lấy thuốc cảm, lại gặp Trịnh Chiếu Văn ở đó, anh ta không phải bệnh nhân, mà mặc áo khoác trắng giống bác sĩ.

"Năm nay cuối cấp nên tôi đi thực tập, vốn định đến bệnh viện phục hồi chức năng ở phụ cận, nhưng chân không tiện nên tạm thời ở đây. Cũng may lúc nghỉ đông tôi có qua đây giúp đỡ, vừa vặn có kinh nghiệm." Trịnh Chiếu Văn giải thích, lại hỏi, "Cậu bị bệnh sao?"

Chúc Vi Tinh gật đầu: "Đau đầu, cảm lạnh."

Trịnh Chiếu Văn lấy thuốc cho cậu, còn lấy thêm một hộp cao hạ nhiệt: "Lúc đau đầu thì bôi lên trán sẽ dễ chịu hơn."

Chúc Vi Tinh suy nghĩ một chút, nhận lấy: "Cảm ơn."

Lúc cậu rời đi thì anh ta cũng tan làm, hai tay chống nạng đi đường có chút khó khăn, Chúc Vi Tinh bèn đến cạnh anh ta, nghiêng ô sang một chút.

Trịnh Chiếu Văn bất ngờ.

Chúc Vi Tinh nói: "Tôi đến ngã tư, chỉ có thể đi cùng anh một đoạn."

Trịnh Chiếu Văn nhìn lên đỉnh đầu, như sinh ra chút cảm động: "Cậu rộng lượng thật đó, không để ý hiềm khích lúc trước..."

Chúc Vi Tinh trong lòng nói cậu đây không phải là rộng lượng, cũng giống như đối với Hà Linh và Kim Minh Nguyệt, cậu chỉ cảm thấy mưu kế ghen ghét của những người này rất trẻ con, đã trải qua sinh tử, giàu nghèo như cậu rồi, thì chẳng còn mấy ai hay chuyện gì có thể khiến cậu để tâm.

Đương nhiên, sự tồn tại của người nào đó là ngoại lệ.

Trong lòng vừa nghĩ tới người kia, đối phương đã xuất hiện ở cách đó không xa, Chúc Vi Tinh khựng lại bước chân.

Trịnh Chiếu Văn như có cảm giác, men theo ánh mắt cậu nhìn qua, liền thấy phía trước là một bóng dáng cao to không mang ô, một tay đút túi, một tay dắt chó, lững thững bước đi trên đường.

Trịnh Chiếu Văn nói: "Tên này dù mưa to thế nào cũng không thích dùng ô, ngại phiền phức, nhưng thực chất chính là cảm thấy cầm ô không đủ ngầu, thà ướt thành chuột lột còn hơn."

Nhìn mấy nữ sinh trung học liên tục quay đầu ngó tên nhóc trẻ trâu kia thì biết, hắn làm màu có tác dụng.

Chúc Vi Tinh siết chặt chiếc ô còn lại trong tay, trước và sau tiết Thanh Minh, thành phố U thường có nhiều mưa, cậu mang theo hai cái, muốn để lại một cái ở quán cà phê để dự phòng.

Trịnh Chiếu Văn đột nhiên hỏi: "Cậu mang ô cho hắn à?"

Chúc Vi Tinh: "Không phải anh nói hắn không dùng ô sao?"

Trịnh Chiếu Văn: "Nếu là cậu đưa thì hắn sẽ dùng..."

Anh ta nói rất chân thành, dường như đã trở lại dáng vẻ ôn hòa lương thiện của trước đây, khúc nhạc dạo khó xử hai ngày trước cũng đã không còn tồn tại nữa.

Chúc Vi Tinh nhìn anh, vẫn là lắc đầu, lựa chọn bỏ qua đề nghị này.

Trịnh Chiếu Văn cũng không để ý, vẫn thong thả nói chuyện phiếm với cậu: "Thực ra, trước đó tôi nói học viện Thể thao U đang bảo trì đường chạy để chuẩn bị cho đại hội thể thao cũng không phải gạt cậu. Ngày mai đại hội thể thao sẽ khai mạc, hoạt động tổ chức ở viện Thể thao khác với các trường học bình thường, đây là một sự kiện quan trọng hằng năm, lần này đặc biệt còn được lãnh đạo chính phủ và các trường đồng tổ chức coi trọng, mức độ ngang ngửa với đại hội thể thao ở thành phố U, hơn nữa sẽ mở cổng cho tất cả mọi người, đến lúc đó cậu có thể đến xem, nhất định sẽ rất náo nhiệt."

Chúc Vi Tinh lại không hứng thú lắm: "Có lẽ không có thời gian, tôi phải đi làm thêm."

Trịnh Chiếu Văn hỏi: "Làm thêm ở Cố Nhân Phường sao?"

Chúc Vi Tinh tự hỏi làm sao anh ta biết.

"Có người chụp ảnh cậu chơi đàn trong quán cà phê đăng lên diễn đàn, được phản hồi rất tích cực, rất nhiều người đều nói muốn đến xem cậu," Trịnh Chiếu Văn cười nói, "Có điều ở viện Thể thao U không có nhiều người dám đến trêu, có trường của cậu thì nhiều."

Mặc dù quán đã cấm chụp ảnh, nhưng cũng không chịu nổi sự nhiệt tình của quần chúng, nên địa điểm cậu làm thêm bị bại lộ thế này, Chúc Vi Tinh cũng không quá ngạc nhiên.

Trịnh Chiếu Văn: "Khương Dực chắc hẳn cũng biết, hắn thế mà cũng tùy ý cậu, không tìm cậu cũng không ép cậu."

Thấy Chúc Vi Tinh khẽ cau mày, Trịnh Chiếu Văn dường như nhận ra mình lại đi quá giới hạn, anh vội vàng giải thích: "Tôi chỉ không ngờ lần này hắn kiên nhẫn như vậy thôi. Dù sao Khương Dực cũng chỉ nén giận với mình cậu, đối với những người khác thì không khách khí chút nào, khoảng thời gian này không biết có bao nhiêu quần chúng vô tội bị liên lụy rồi."

Biết Khương Dực nóng tính, cũng biết Trịnh Chiếu Văn không nói quá chút nào, nhưng phản ứng của Chúc Vi Tinh vẫn thản nhiên như thường, như không muốn liên quan đến cũng không muốn thảo luận về những chủ đề tương tự.

Lúc này, phía trước chợt vang lên tiếng động lớn.

Chỉ thấy người vốn đang bình yên dắt chó, bị một đống vật liệu xây dựng choán chỗ trên đường chặn trước mặt. Đống đồ thực sự có hơi phiền phức cho người đi đường, nhưng miễn cưỡng vòng qua cũng coi như êm xuôi. Có điều đối với người này thì không, tên nhóc mặt thối bắt đầu nóng nảy đá bay bao xi măng cản đường hắn ta!

Cái bao nặng mấy chục kí lại bị đá bay ra xa, ầm một tiếng rơi vào cái mái lều trái phép lụp xụp đang dựng dở! Đập ra một lỗ hang to bằng nửa người còn chưa nói, bụi đất còn bay tứ tung, xà nhà bằng cây gãy vụn, một trận ầm ầm chấn động vang xa, cái mái lều kia... triệt để đổ sập! Chỉ còn trơ lại bức tường loang lổ phía sau.

Tên ôn thần này một chân đá bay cả cái lều của người ta, bấy giờ nhìn con đường trống trải hẳn mới hài lòng. Vỗ vỗ đôi giày đầy bụi của mình, hắn miễn cưỡng tiếp tục dắt chó đi dạo.

Chúc Vi Tinh ở phía sau chứng kiến hết thảy lại giả vờ như mù mắt: "..."

...

Đi đến quán cà phê, tâm trạng cậu không mấy sáng sủa, Chúc Vi Tinh chơi từ (Bản luân vũ biệt ly> của Chopin đến (Thiên nga) của Saint-Saëns, từ của Bach đến (Thở than) của Lister, cậu không biểu hiện ra mặt nhưng cũng đủ khiến cả quán lo lắng xôn xao.

Thế mà khách trong quán lại thích buổi diễn này lắm, lẵng hoa trước sân khấu đầy ắp tiền boa suýt thì nhét không hết.

Trong lúc nghỉ giải lao, Chúc Vi Tinh đến bàn ăn rót nước, nhìn thấy trước mặt có một người đang ngồi càng khiến cậu còn phiền muộn hơn.

Dáng người mập mạp đầu hói hơn nửa, thế mà là ông chú trung niên Tôn tổng đã lâu không gặp.

Cũng không biết là trùng hợp hay là ông ta nghe được tiếng gió từ đâu mà biết được có người chơi đàn mới ở quán cà phê, người quen cũ gặp lại, Chúc Vi Tinh của hiện tại càng khiến ông ta tròn mắt ngạc nhiên hơn, từ khi vừa bước vào quán đã dán mắt dính lấy cậu.

Chúc Vi Tinh vốn đã mệt mỏi rã người lại càng không khỏe, nhưng cậu mới làm việc còn chưa tới mười ngày, xin nghỉ cũng không tiện, đành phải cắn răng nhẫn nhịn, ngược lại là quản lí ở bên cạnh phát hiện trạng thái cậu không được tốt, đã chủ động đề nghị cậu nếu không cầm cự được nữa thì nghỉ sớm.

"Cậu gần như trở thành cái cây hái ra tiền của quán chúng ta rồi, không cẩn thận bảo vệ làm sao được?" Quản lí nói đùa.

Chúc Vi Tinh sau khi hồi thần thì vội vàng cảm ơn, thực ra cậu cũng không muốn nghe tiếng đàn lộn xộn của mình chút nào, lãng phí vẻ đẹp của âm nhạc, hơn nữa bệnh nặng thêm lại phải tốn tiền chữa bệnh, vì vậy cậu đồng ý về nghỉ sớm.

Thấy cậu rời đi, Tôn tổng muốn bước tới nhưng bị quản lí tinh mắt ngăn lại, chỉ có thể bất lực nhìn Chúc Vi Tinh tan làm.

...

Lúc Chúc Vi Tinh về đến nhà, đi vào phòng liền nhìn thấy anh trai đang khua tay múa chân trước cửa sổ. Cậu giật mình, bước tới mới phát hiện cửa sổ đối diện không có ai, chỉ có một cái đầu to to đầy lông thò ra, đang le lưỡi với Chúc Vi Thần.

Lúc Khương Đại Phú đến nhà ăn bữa cơm Tết, anh trai cậu vừa sợ hãi vừa tò mò, không dám tới gần mà chỉ thích quan sát, không ngờ giờ lại trốn ở đây lặng lẽ quan sát chú chó to xác kia.

Đã lâu không gặp Chúc Vi Tinh, Khương Đại Phú đặc biệt hưng phấn, nó nhấc lên hai chân trước muốn dựa lên tường, nhưng xương cốt vô lực, chỉ có thể ủi đầu về phía trước, bờm xờm thành cái đầu sư tử.

Chúc Vi Tinh nhìn thấy vừa buồn cười vừa xót xa, nhận ra mình cũng rất nhớ bé bự này. Cuối cùng cậu cũng không kéo rèm xuống, để tùy ý anh trai chơi với Khương Đại Phú.

Lúc Chúc Vi Tinh rót nước uống thuốc ho của trạm y tế đưa, cốc còn chưa kịp chạm đến miệng đã nghe thấy một tiếng tru.

Khương Đại Phú vẫn cứ cố gắng đứng thẳng lên bằng hai chân sau nhưng liên tục thất bại dẫn đến mất bình tĩnh gào sủa dữ dội, không chỉ dọa Chúc Vi Thần sợ hết hồn, còn khiến tay Chúc Vi Tinh run một cái, làm đổ hết thuốc với cả nước.

Không màng uống thuốc nữa, Chúc Vi Tinh trước tiên vội vàng kiểm tra đồ vật bị ảnh hưởng trên bàn, lại nghe đối diện truyền đến một loạt tiếng bước chân hỗn độn cùng với tiếng rống quen thuộc.

"Sủa loạn cái gì?! Ông bị mày hù suýt thì ngã chết trong phòng tắm rồi!"

"Mày nhìn coi rèm cửa bị đầu mày vò nát thành cái gì rồi? Muỗi bay vào thì làm sao hả?"

"Mày còn dám lảm nhảm? Có phải đang mắng tao không?"

Khương Dực mới vừa tắm xong cởi trần thân trên, đầu còn nhỏ nước, hắn chỉ mặc cái quần cộc đã vội vàng lao vào mắng chó.

Chúc Vi Tinh ngẩng đầu, đối mắt với người kia.

Khương Dực nhìn chằm chằm cậu hai giây, ánh mắt rơi xuống món đồ Chúc Vi Tinh đang ôm trên tay, khẽ nhíu mày.

Phát hiện ý tứ sâu xa trong mắt đối phương, Chúc Vi Tinh đặt hộp sáo xuống như không có chuyện gì xảy ra, lấy khăn giấy tiếp tục lau. Giữ gìn đồ đạc của mình là chuyện hiển nhiên, cậu không cần phải chột dạ làm gì.

Dưới ánh mắt chăm chú nọ, Chúc Vi Tinh sau khi cẩn thận lau chùi hộp sáo sạch sẽ thì lười uống thuốc tiếp, cậu định đi ngủ luôn.

Nhưng lại có tiếng mắng khẽ truyền đến: "Không uống thuốc muốn chết à?"

Chúc Vi Tinh sững sờ, liếc mắt nhìn lại, phát hiện Khương Dực đang cầm một cái ống bơm đặt trước cái mõm ngậm chặt của Khương Đại Phú, nén giận mắng.

Khương Dực: "Mày biết hôm nay ngày mấy rồi không hả?"

Khương Dực: "Để mày tùy tiện chạy lung tung khắp nơi, cơ thể không khỏe còn không chịu uống thuốc, mày tưởng không có ai quản thì tự do thoải mái đến quên trời quên đất luôn hử?"

Khương Dực: "Mày quên hết lời tao nói lúc trước rồi phải không? Còn làm tao tức giận nữa xem! Đến lúc đó coi tao trị mày ra sao!"

Chúc Vi Tinh: "..."

—— Cạch!

Tấm chớp cửa sổ ngăn cách hai nhà rốt cục nặng nề hạ xuống.

Mắt to trừng mắt nhỏ với Chúc Vi Thần mấy giây, Chúc Vi Tinh ho nhẹ một tiếng: "Trong nhà còn thuốc cảm không ạ?"

********

Lơ mơ cả đêm, bà nội và anh trai biết cậu không khỏe nên cũng không gọi, để cho Chúc Vi Tinh ngủ một giấc đến trưa hôm sau.

Vốn tưởng ngủ đến an ổn là do chất lượng thuốc trong nhà tốt, nhưng uống thêm hai viên mới phát hiện thuốc đã hết hạn từ lâu. Ngoại trừ hơi chóng mặt ra thì không còn gì khác bất thường, cậu cố gắng không để ý, vẫn đến trường như thường.

Nhưng càng về cuối ngày, tầm mắt cậu ngày càng chập chờn, tay chân càng thêm vô lực, thậm chí còn tự nhiên như không mà ngủ trên lớp, đến lúc này Chúc Vi Tinh mới nhận ra trạng thái của mình không ổn.

Tân Mạn Mạn đánh thức cậu dậy, lo lắng hỏi cậu có cần đến phòng y tế không.

Chúc Vi Tinh thầm biết đây là tác dụng phụ của thuốc hết hạn sử dụng, cậu lau mặt, lắc đầu.

Cậu thấy vẫn không sao, sắc mặt chỉ đỏ hồng do ngủ quá nhiều mà thôi, Tân Mạn Mạn bèn không quá lo lắng, chỉ hỏi: "Vậy cậu có đi không?"

Chúc Vi Tinh: "?"

Tân Mạn Mạn: "Đại hội thể thao ở viện Thể thao U đó."

Chúc Vi Tinh: "Hôm nay à?"

Tân Mạn Mạn: "Ừ, làn sóng hợp tác giữa bốn trường này rất lớn, thuộc về dự án phát triển phẩm chất năng lực của sinh viên đại học vòng thứ hai, đây là hạng mục do PGD thành phố khuyến khích, được tổ chức trong ba ngày. Trường chúng ta cũng khuyến khích mọi người tới xem, có phát một số vé vào cửa, nghe nói tham dự còn được cộng điểm nữa đó."

Lục Tiểu Ái cũng đi tới: "Thực ra không cần gắn cái mác này thì đại hội thể thao hằng năm của viện Thể thao U cũng rất khó vào cửa." Viện Nghệ thuật U thì nhiều mỹ nữ, viện Thể thao U thì nhiều soái ca, mặc dù hai nhà như nước với lửa nhưng cũng không phải không nhòm ngó nhau, nếu thật sự có cơ hội có thể quang minh chính đại vào cửa thì có mà tranh nhau tôi sống cậu chết để giành vé ấy chứ, không đùa được đâu.

Lục Tiểu Ái: "Huống hồ năm nay còn có người ở đại học U, đại học F, đại học Sư phạm và mấy khoa thể thao của đại học Tổng hợp đến nữa, chỉ sợ viện Thể thao U chứa không nổi đó chứ."

Tân Mạn Mạn: "Tôi có ba vé vào cửa nè, của hội học sinh phát, thời gian là chiều nay, không biết có vắng người không nữa, Vi Tinh đi không?"

Hôm qua đã cho Trịnh Chiếu Văn câu trả lời, Chúc Vi Tinh sẽ không đổi ý chỉ vì người khác hỏi, chưa kể đến việc cậu còn không khỏe, dù sức khỏe có cho phép thì hôm này cũng là thời điểm vô cùng nhạy cảm, Chúc Vi Tinh phải chuẩn bị tinh thần đối mặt, không thể bị phân tâm bởi những việc linh tinh được.

Sau khi từ chối Tân Mạn Mạn và Lục Tiểu Ái, Chúc Vi Tinh bước chân như giẫm lên bông mà ra ngoài, cậu định về nhà ngủ no một giấc nữa để đón sóng gió sắp đến.

Nhưng đi được giữa chừng thì cậu đột nhiên dừng lại, Chúc Vi Tinh không dám tin quay đầu lại, nhìn về phía mấy cô gái đang gào thét ở cửa chờ thang máy.

"Sao có khả năng chứ, không phải nói không chơi nữa sao? Sao đột nhiên lại thi đấu?"

"Thật mà! Bạn trai của bạn tôi ở viện Thể thao U đó, cô ấy nói trong danh sách vận động viên có tên hắn!"

"Mấy giờ? Có phải viện Thể thao U sắp nổ tung rồi không?"

"Ôi trời, viện Nghệ thuật U cũng sắp nổ tung ấy chứ, hình như là trận 4 giờ."

"Trời ơi, tôi muốn đi a a a a a a, nhưng tôi không có vé..."

"Xem nhượng vé trong nhóm? Mà tôi đoán chừng bây giờ có mua giá trên trời cũng không ai bán đâu."

Sau khi lướt qua hai cô gái đang kích động quá mức kia, Chúc Vi Tinh vẫn cảm thấy như mình uống nhầm thuốc sinh ra ảo giác rồi.

Là ai đã lâu không chơi muốn lâm trận?

Đại hội thể thao?

Hôm nay?

Còn ai vào đây nữa?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.