Ngoại trừ phòng thiết bị của trường, Chúc Vi Tinh lần thứ hai phá lệ vì Khương Dực, đưa người vào phòng thu của Tuyên Lang. Không phải để Khương Dực chờ ở ngoài sảnh, mà là đưa vào tận phòng đàn.
Lí do đường hoàng thực ra cũng có, Chúc Vi Tinh cần phải quay một đoạn video dự thi 'Cuộc thi dương cầm tưởng niệm Hồng Tử Huân' để làm hồ sơ tuyển chọn gửi cho ban tổ chức, một mình cậu thì khó, muốn ghi hình muốn chỉnh sáng gì Khương Dực cũng có thể giúp đỡ một chút.
Có lẽ biết Chúc Vi Tinh muốn dự thi, tên này bèn biết điều không quấy rối, chỉ ngồi xếp bằng dựa vào tường, bé ngoan giơ điện thoại cho Chúc Vi Tinh.
Cậu chơi như bình thường, nhưng đánh liên tục hai lần đều cảm thấy thiếu chút gì đó.
Đối mặt với người phía sau ống kính, Chúc Vi Tinh mất tự nhiên nói: "Anh đừng nhìn tôi nữa."
Khương Dực nhướng mày, khó hiểu lên án cậu: "Từ khi nào mà em trở nên bá đạo như vậy hử? Biểu diễn mà không cho phép khán giả xem? Sau này lên sân khấu cũng vậy à?"
Chúc Vi Tinh muốn nói không phải cậu không cho phép khán giả xem, chỉ là không muốn cho tên này xem thôi, bởi vì cậu phát hiện lúc mình đàn bài này sẽ bị Khương Dực làm ảnh hưởng đến cảm xúc một chút.
Đang xoắn xuýt điều chỉnh tâm lí, người bên kia đã bỏ điện thoại đứng dậy, nhưng cũng không phải muốn rời đi, mà ngược lại còn đi tới bên cạnh Chúc Vi Tinh, đặt mông ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh/2333163/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.