Rời đi nhà gỗ nhỏ, Tử Vi cùng Lê Hiên dọc theo phương hướng nước suối chậm rãi đi xuông dưới.
Sắc trời đã nhạt đi.
Càng đi tới phía trước, Tử Vi phát hiện, nước suối này chậm rãi vào ngầm, khi sắp đến chân núi, dòng suối nhỏ này hoàn toàn chui vào ngầm đá, từ phía trên căn bản là nhìn không thấy có một dòng suối nhỏ như vậy.
Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng leng keng leng keng, Lê Hiên nói: “Có người của ta ở phía bên kia!”
Tử Vi gật đầu, “Được. Chúng ta đi nói cho bọn họ biết, đả thông cái chỗ này thì Huyền thành sẽ có nước, bọn họ cũng có thể từ Huyền sơn ra.”
Tử Vi cùng Lê Hiên rốt cuộc dừng lại, Lê Hiên dùng nội lực đập vách núi nơi này, “Thịch thịch thịch! Thịch thịch thịch!”
Đối phương ngừng lại, Lê Hiên tiếp tục đập, đôi phương rôt cuộc đáp lại! Lê Hiên dùng chính là ám hiệu đặc biệt của binh lính Đại Hưng.
Chuyển được ám hiệu, Lê Hiên cùng Tử Vi tiêp tục đi vê phía trước.
Phía trước là một mảnh đắt trũng, Lê Hiên bị Tử Vi đây bỗ nhào vào ở một khôi núi đá lớn phía sau.
“Làm sao vậy?” Lê Hiên thấp giọng hỏi.
Tử Vi đem tay đặt ở bên môi, “Đừng nói chuyện, có người tới.” Nàng đem lô tai quỳ rạp trên mặt đất nghe nghe: “Có vẻ rât nhiều người.”
Lê Hiên ghé vào Tử Vi bên tai nói: “Đã thây được.”
Tử Vi ngắng đầu vừa thấy, quả thực ở phía trước bọn họ cách đó không xa, Kim Quang Triết đang chỉ huy một đội người, thoạt nhìn như là đang bắt một người nào đó.
“Lương Hồng Tụ!” Tử Vi kinh ngạc hô nhỏ.
Lương Hồng Tụ ở phía trước không xa chỗ 2 người, nàng đang trốn vào phía sau một cục đá lớn, Kim Quang Triết sắp tìm được nơi đó.
Nhưng nếu 2 người bọn họ lại đi tới phía trước thì bọn chúng cũng sẽ phát hiện bọn họ.
Đúng lúc này, cửa thành Huyền thành vang lên tiếng chiến hào, đoán chừng bên trong lại bắt đầu phá vây rồi. Bọn lính theo Kim Quang Triết nghe vậy nhanh chóng rời đi.
Nhìn thấy bọn họ đi xa, Tử Vi phủ phục bò qua đi.
“Lương Hồng Tụ!” Tử Vi thấp giọng kêu nàng.
Lương Hồng Tụ lập tức quay đầu, nhìn thây là bọn họ thì vô cùng kinh ngạc.
“Các ngươi cũng tới đây sao?”
Tử Vi gật đầu. “Làm sao lại chỉ có một mình ngươi?”
Lương Hồng Tụ cúi đầu: “Bọn họ, đều chết trận rồi…… , Tử Vi nói: “Sư huynh của ta sao rồi?”
Lương Hồng Tụ lắc đầu: “Không biết, ta cũng không vào được thành, mây ngày hôm trước còn có thể nhận được tin tức hắn phát đi, hiện tại, Kim Quang Triết mỗi ngày cử người nhìn chằm chằm bồ câu đưa tin ra vào thành, nên không thu được bắt cứ tin tức gì.”
Nàng nhíu lại mi, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trước kia hiện giờ phơi đến đỏ bừng.
Máy năm nay nàng vẫn luôn đi theo Nhiếp Lăng Hàn nam chỉnh bắc chiến, còn được phong là Ủy tướng quân, nàng chỉ lớn hơn Tử Vi một tuối, nhưng lại có vẻ tang thương và già dặn hơn rất nhiều.
“Các ngươi tới giúp giải vây à?” Lương Hồng Tụ hỏi.
“Đúng vậy, chúng ta muốn tìm xem Huyền sơn này có đường có thế tiến vào Huyền thành hay không.”
*Vô dụng, ta tìm rất nhiều lần nhưng không có lối vào bên trong, hơn nữa Kim Quang Triết ở chỗ này bồ trí rất nhiều binh mai phục…..”
Tử Vi nói: “Chúng ta tìm được lối có thể đi vào Huyền thành rồi, nơi đây có suối nước dẫn vào. đang có người ở trong động Huyền thành, nếu nghe tiếng, hẳn là sẽ mau đả thông, cho nên không cần lo lắng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]