Ba ngày sau, Lê Hiên tự mình mang theo các liên quân phiên quôc, chiên sĩ Thanh Y Đường, đội ngũ của mình, tông cộng hai mươi vạn đại quân, quay về Vân Thành, tâng tâng vây quanh Vân Thành.
Hắn không tần công Vân Thành vì hắn luyến tiếc.
Vân Thành là nơi hắn sinh ra và lớn lên.
Hắn quá quen thuộc cái chỗ này.
Hắn nghĩ ra một diệu kế. Mỗi ngày, người của hắn dùng đủ loại phương thức hóa trang để tiền vào Vân Thành. Mọi người đang chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Nửa tháng sau, Lê Hiên lấy thế tắn công nhanh chóng mạnh mẽ như sâm set đoạt lại Vân Thành.
Về sau có người kể lại, một đêm kia, bọn họ chỉ nghe được một tiếng tiếng nó mạnh điếc tai, tiếp theo từ trong xe ngữa, khách sạn, khách điềm, trong kỹ viện, thậm chí đám ăn mày trên mặt đất, vụt ra tới thật nhiều chiến sĩ tay cầm chiến đao, mở cửa thành ra, vọt vào hoàng cung, giết Tây Chu thống lĩnh còn đang trong giấc mộng. Đoạt lại thành công Vân Thành mà không gây thương vong hay ảnh hưởng tới Vân Thành.
Tử Vi thì về núi Độc Long, Trần Nhiên tự mình dẫn dắt Thanh Y Đường đi theo Lê Hiên xua đuồi ngoại địch, an bài dân chạy nạn. Trần Siêu dẫn theo người Tử Y Đường đi theo Nhiếp Lăng Hàn đi Tây Chu đại lục.
Bởi vì Nhiếp Lăng Hàn đột nhiên tần công Tây Chu đại lục nên Kim Quang Triết muốn quay về Tây Chu nhưng bị Lê Hiên vây ở Tuyết Thành hơn nửa tháng nhưng sau đó hẳn lại một mình lao ra vòng vây về tới Tây Chu, lưu lại Phàn Thắng tiếp tục ở lại Tuyết Thành.
Sau khi Lê Hiên đoạt lại Vân Thành, an bài thích đáng cho người còn lại của Nhiếp Lăng Hàn.
Nhiếp Trạm đem linh cữu của phu nhân Tiểu Mễ, phi tử của Nhiếp Lăng Hàn là Thục phi Dư Hoa cùng Thuần phi Khương Thuần trở về Lục Hợp sơn, an táng ở phong cảnh tú lệ trong núi Lục Hợp.
Ngày 6 tháng 7.
Lúc này bắc hoang đại lục, trừ bỏ Tuyết Thành cùng mấy cái thành quận chung quanh bị Tây Chu gắt gao chiêm lĩnh ra thì những thành quận khác đều đã được Lê Hiên thu hồi.
Những ngày an ổn bình thản mà các bá tánh khát vọng dần dần đã trở lại.
Không đến mười ngày nữa lại là sinh nhật hai tuôi của Lê Tử Kình.
Bên ngoài tiểu lâu Tử Vi ở, Hàn Chi Đào mang theo nữ nhỉ hai tuôi Hàn Băng Lam cũng tới nơi này.
Lê Tử Kinh đưa Hàn Băng Lam đi chỉ trỏ các chỗ như một tiêu chủ nhân.
“Đây là quả sung, chỉ có thể ăn chỗ màu đỏ này, màu trắng chính có độc đấy,” tay nhỏ mập mạp của Lê Tử Kình chỉ vào chất lỏng màu trắng chảy ra trên đầu quả sung kia nói.
Bên cạnh có bốn năm tiểu nha đầu đi theo, ríu rít thật náo nhiệt.
Bên trong tiểu lâu, Lê Hiên một thân huyền y, đang đen mặt, cau mày.
*Cho trẫm một cái lý dol”
Tử Vi tránh ở buồng trong, cũng không có mở cửa.
Lê Hiên mặt càng ngày càng đen: “Tử Vi, đây là một lần cuối cùng trẫm tới đây tìm ngươi, ngươi nếu không có lý do chính đáng thì ngày mười tám tháng sau chúng ta thành hôn. Nếu không đồng ý, hôm nay cho trẫm một cái lý do!”
Lê Hiên đây là lần thứ ba hướng Tử Vi câu hôn, trước hai lân, Tử Vi vận luôn nói đủ các loại lý do cự tuyệt hỗi cung.
Tử Vi có chút mê mang, không phải không yêu, mà là không biết phải như thế nào để hai người vân yêu nhau nhưng đều có thế sống tự tại.
Tình yêu khắc cốt minh tâm trước kia là thật, có điều nàng vài lần đã buông xuôi, đã bỏ cuộc. Khi nàng từ bỏ, hắn cũng sẽ từ bỏ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]