Chúng ta nếu lại ngờ vực nhau thì sẽ thất bại, sẽ bị người Tây Chu diệt!”.
Tử Vi cũng nóng nảy: “Sư huynh, đến khi nào rồi mà ngươi còn so đo vần đề ai xuất binh trước sao? Lấy tốc độ cùng thủ đoạn của Kim Quang Triết thì Đại Hưng đang rất nguy hiểm, bắc hoang đại lục cũng nguy hiểm! Chúng ta không thê không bội phục Kim Quang Triết rất có tài năng đôi với việc công thành đoạt đất!
Hai người các ngươi cần phải liên thủ!”
Tại rừng cây nhỏ này, đang cất giấu ba đội ngũ nhân số không nhiều lắm nhưng lại liên quan tới vận mệnh toàn bộ bắc hoang đại lục.
Tâm trạng của Nhiếp Lăng Hàn bây giờ rất sa sút, trống. rồng. Hắn nhìn nhìn những thủ hạ của hắn phía dưới như phảng phất sẽ đưa ra một quyết định trọng đại.
Hắn ngắng đầu, sắc mặt buồn bã trắng bệch, đôi mắt thẫn thờ nhìn Lê Hiên, trầm giọng nói: “Đại Hưng này, bắc hoang đại lục này, vốn không phải là của ta.”
Lê Hiên cười lạnh: “Không phải của ngươi thì ngươi liên có thê mặc kệ sao?”
Cố Phàm sắc mặt biến đổi, “Hoàng Thượng!”
Nhiếp Lăng Hàn đối với Cố Phàm vẫy vẫy tay: “Ta nói chính là sự thật, vốn dĩ liền không nên là của ta. Ta muốn trả lại cho ngươi!”
Hắn như mắt hết sức sống, suy sụp nhìn Lê Hiên, “Chỉ là, hiện tại bắc hoang rơi rớt tan tác, ngươi muốn chính mình đi chữa trị sao.”
Lê Hiên bất ngờ hồ nghi mà nhìn hắn.
Nhiếp Lăng Hàn tiếp theo nói: “Những thần tử nguyện ý ở lại đó, ta muôn ngươi đối xử tử tế với bọn họ. Những người nguyện ý đi theo ta, ngươi không cân ngăn trở. Có thế chứ?”
Lê Hiên gật đầu: “Ngươi……
“Hậu cung người nhà của ta, không biết còn có người ở hay không, nếu còn có người ở lại, tạm thời ngươi làm ơn thay ta bảo hộ họ, có được không?”
Lê Hiên gật đầu.
Hắn giống như đột nhiên hiểu rõ ý tứ của Nhiếp Lăng Hàn. Ánh mắt sáng lên nhìn thẳng Nhiếp Lăng Hàn.
Phải, đây là cái ý kiến hay. Cũng là một biện pháp đả kích Kim Quang Triết.
Giọng Nhiếp Lăng Hàn thanh thanh, lạnh lùng nói: “Kim Quang Triệt xâm lược bắc hoang đại lục, còn ta sẽ dân người đi Tây Chu, đi tới hang ổ của hắn, ăn miếng trả miếng, ta muốn danh chính ngôn thuận mà đoạt Tây Chu đại lục, làm bá chủ Tây Chu đại lục!”
Lê Hiên gật đầu: “Ý kiến hay. Kim Quang Triệt am hiễu công kích những không am hiểu phòng thủ, hắn hạ thủ tàn bạo, giết người vô số, mấy năm nay đàn áp bá tánh Tây Chu khổ không nói nồi, lòng dân sớm đã tan rã. Ngươi đi, là giải cứu bọn họ, mang cho bọn họ cuộc sống mới. Ta sẽ kiêm chê Kim Quang Triệt, ngươi hãy yên tâm đi nhanh đi!”
Nhiếp Lăng Hàn gật đầu.
(lời cuối sách Đại Hưng ) – ghi lại: Đại Hưng bảy năm ( đại tin ba năm ) ngày mùng 3 tháng hai, Nhiếp Lăng Hàn ở dưới chân rừng cây nhỏ phía đông sườn núi Tuyết Sơn của Tuyết Thành, vì cộng đồng chống lại Tây Chu đại lục xâm phạm, đem ngôi vị hoàng đề trao trả cho Lê Hiên, trở thành chuyện lạ. Hắn cùng ngày dẫn dắt đội ngũ của mình rời bắc hoang đại lục, thẳng tiền Tây Chu, bắt đầu lập lên truyền kỳ cả đời của hắn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]