Cố Lâm nói: “Công chúa, ta sống ở bắc hoang nhiều năm, sớm đã có cảm tình đối với nơi này! Ta báo cho bọn hắn tình báo, đa phần đều là chuyện mọi người đều biết rồi. Khi ta tìm được Khuynh Thành đại lục, đem nhiều người chuyền dời đến nơi đó như vậy, liền biết sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy.
Chính ta cũng dọn vào nơi đó, ta cho rằng, không có người nào sẽ tìm được „ Lúc này, Tiểu Ngũ cùng Tiểu Tỉnh đã đến.
Cố Lâm nói: “Công chúa, hiện giờ bọn họ đã bắt đâu tân công tòa thành này, ta nghĩ chúng ta hẳn là trước mắt nên ngăn địch!”
Tử Vi cười lạnh: “Chúng ta biết nên làm như thê nào, không cân gian tê như ngươi nói!”
Tiểu Ngũ cùng Tiểu Tỉnh kinh hãi: “Cái gì, công chúa, ai là gian tê?”
Tử Vi dùng kiếm chỉ vào Cố Lâm: “Hắn!
Hăn là người Tây Chu, là gian tê Tây Chu!”
Tiểu Ngũ vung kiếm vọt đi lên. Vài người vây quanh Cô Lâm, mới phát hiện trước kia Cố Lâm chỉ dùng một nửa công phu.
Tiểu Ngũ không phải là đối thủ của Cố Lâm, Tử Vi có thế nhìn ra Cố Lâm cũng không muốn thương tổn Tiểu Ngũ.
Cố Lâm nói: “Công chúa, ta sẽ không thương tốn các ngươi, chúng ta nhanh chạy trốn đi, bọn họ rất nhanh sẽ đánh vào được!”
Tử Vi cùng Tiểu Tỉnh tiền lên giúp đỡ Tiêu Ngũ cùng nhau vây Cô Lâm lại.
Tại cửa thành Uyễn thành, thủ binh cùng người Tây Chu đang đánh nhau hừng hực khí thê.
Chỗ cửa thành đột nhiên truyền đến một tiếng lớn ầm ầm vang lên, nơi nơi là tiếng quỷ khóc sói gào, tại đây ban đêm có vẻ đặc biệt khiếp người! Xem ra Người Tây Chu đã công phá thành!
“Nhanh như vậy sao!” Tiểu Ngũ không khỏi sửng sôt nói.
Cố Lâm nói: “Chúng ta lập tức rời nơi này đi, bọn họ sẽ tàn sát dân trong thành!”
Tử Vi đứng ở cầu thang lầu khách điềm nhìn bên ngoài, bên ngoài ánh lửa ngập trời, người Tây Chu quả thực đang tàn sát dân trong thành!
Máu nóng trong lòng Tử Vi dâng lên.
Nàng nhìn bá tánh khắp nơi chạy trốn, như con kiến bị dẫm nát trên mặt đắt, xoay người nhìn Cố Lâm nói: “Cố Lâm, ngươi đi cùng bọn họ nói với đầu lĩnh rằng nơi này có Tử Vi của Thanh Y Đường, là nữ nhân của Lê Hiên, sư muội của Nhiếp Lăng Hàn, ngươi cùng hắn trao đổi, dùng ta đổi lấy việc hắn không cần tàn sát dân trong thành!”
“Không được, công chúa, không thể như vậy!
“Công chúa!”
Tiểu Tỉnh cùng Tiểu Ngũ đều không đồng ý, đặc biệt là Tiểu Tỉnh, khóc lên: “Công chúa, Hoàng Thượng và mọi người sẽ đến cứu bọn họ, Người Thanh Y Đường cũng đang chạy tới rồi!”
Tử Vi lắc đầu: “Không còn kịp rồi! Cố Lâm, mau đi đi! Mau đi! Chúng ta đang ở đây, ở trong tòa thành này thì phải làm chút gì đó cứu vãn!”
Tiểu Tỉnh nói: “Công chúa, công chúa, Đại vương Tây Chu giống. như ma quỷ, ngươi đi chỉ có đường chết! Tiểu công tử làm sao bây giờ?”
Tử Vi nhìn người Tây Chu sắp. xông tới: “Tử Kình còn có các ngươi. Cô Lâm, mau đi đi.”
Nàng hiện tại rốt cuộc hiểu rõ một câu, vì sao chỉ có người vô tình mới có thê làm đề vương.
Nàng cũng không phải là người vĩ đại cỡ nào, cũng đều không phải là người trên cao. Nàng tùy từng hoàn cảnh mà hạ quyết định, có bị người khác nói cũng chỉ là vài ba lời, cái loại cảm giác sóng to gió lớn này, chỉ có tự mình trải qua mới có thể hiểu rõ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]