Nhiếp Lăng Hàn đi vào lều lớn của mình, hắn mặt trầm như nước, không nói một lời.
Kiêm Thánh ngồi xe lăn cùng Nhiếp Trạm bên cái bàn.
Nhiếp Lăng Hàn vung tay lên, thị vệ trong trướng đi ra ngoài, Cô Phàm cùng Lương Hồng Tụ cũng ởi ra ngoài.
Nhiếp Lăng Hàn chậm rãi đến gần Kiếm Thánh, rút ra kiếm cùn, chỉ vào Kiếm Thánh,: “Là ngươi, có phải hay không?
Là ngươi để cho bọn họ vào Tuyết Thành!”
Kiếm Thánh dùng tay nhẹ nhàng đầy kiêm cùn ra.
“Đúng vậy, là ta. Đây là cơ hội tốt giết chết Lê Hiên, ngươi vì sao từ bỏ?” Kiêm Thánh lạnh lùng nhìn hắn.
Nhiếp Lăng Hàn cười lạnh: “Cơ hội?
Ngươi hứa cho Kim Quang Triết điêu kiện gì?”
Kiêm Thánh nói: “Tuyết Thành cho hắn.
Ta sớm đã thả ra tin tức, Người Tây Chu ở Tuyết Thành, Lê Hiên khẳng định sẽ đến, hơn nữa cho dù hắn không tới, Kim Quang Triết đã đáp ứng giúp chúng ta tiêu diệt Lê Hiên, đoạt thành thị của Lê Hiên!”
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Sư phụ, vÌ sao ngươi sẽ tin tưởng một con cáo nói? Kim Quang Triết là người nào ngươi không rõ ràng ư? Ngươi cho rằng hắn có thể đoạt thành cho chúng ta sao?”
Kiêm Thánh nói: “Hắn ngàn dặm xa xôi đến bắc hoang, nếu không có lương thực cung cấp, sẽ không đánh được lâu dài, chúng ta đến lúc đó rút lương thực, hắn tất sẽ rút quân!”
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Sư phụ, ngươi vẫn là sư phụ ta sao? Ngươi là bị cái gì mê hoặc vậy? Ngươi biệt hăn nghĩ gì sao?”
Kiêm Thánh không nói.
Nhiếp Lăng Hàn nhìn Nhiếp Trạm nói: “Phụ thân, ngươi cũng cho răng ta hiện tại nên giêt Lê Hiên trước sao?”
Nhiếp Trạm trầm mặc một hồi, “Hiện tại giết chết Lê Hiên hắn là đơn giản hơn nhiêu. Hắn chỉ có hai vạn người.”
“Thế người Thanh Y Đường tính sao?”
Nhiệp Lăng Hàn hỏi.
Nhiếp Trạm trầm mặc.
Kiếm Thánh nói: “Lăng Hàn, hiện tại nói này đó đã không có ý nghĩa, ta đã phái người Lục Hợp trang đi ám sát Lê Hiên!”
“Cái gì? Nếu Kim Quang Triết đánh tới thì làm sao bây giờ?” Nhiếp Lăng Hàn cả giận nói.
“Yên tâm, Kim Quang Triết chỉ biết giết Lê Hiên. Hắn sẽ không đem ngươi thành địch nhân đâu!” Kiếm Thánh nói.
Nhiếp Lăng Hàn nói, “Sư phụ, ngươi thật sự cho rằng Lê Hiên dễ dàng bị đánh bại như vậy sao?”
Hắn vung tay áo đi ra ngoài hướng Trương Sơn nói: “Truyền lệnh đi xuống, tăng mạnh phòng thủ, chờ mệnh lệnh!”
Hắn đi ra bên ngoài, mơ hồ có thể nhìn thây doanh trướng của Lê Hiên ở đối diện. Đỉnh trướng màu xanh lá như ấn như hiện.
Tử Vi bảo Cố Lâm và Tiểu Ngũ rút quân, lập tức đứng dậy, chuẩn bị quay về núi Độc Long.
Cố Lâm cau mày: “Công chúa, chúng ta thật sự quay về à?”
Tử Vi gật đầu: “Phải, nơi này có đội quân chính quy phụ trách, chúng ta ở lại đây, sẽ làm bọn họ phân tâm. Làm sao vậy?”
Tử Vi cảm thây Cô Lâm như là có tâm sự.
“Cố Lâm, ngươi có vẻ rất hiểu rõ Tây Chu đại lục?” Tử Vi đột nhiên hỏi.
Cố Lâm cứng lại nói: “Không có, chỉ là nghe nói qua.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]