Lê Tử Hùng thì cao gầy, mày rậm mắt to giống Duệ Vương; còn Lê Tử Kình mập mạp, đôi mắt phượng thon dài, mũi cao, khóe miệng nhéch lên, thoạt nhìn như đang cười hì hì.
Trong phòng tức khắc náo nhiệt lên.
Trong ba đứa trẻ thì Lê Tử Kình nhỏ nhất, lại luôn ra dáng người lớn nhất, nó mới hơn một tuổi nên vóc dáng lùn hơn so với Hàn Băng Lam.
Bên ngoài bầu trời đầy tuyết lạnh giá, ba đứa trẻ ở trong phòng ăn hạch đào đường, bên cạnh đặt một cái rỗ hàng mây tre, bên trong có các loại đồ chơi.
Có trống, bóng, ngựa. gỗ, con rắn nhỏ bằng gỗ, ếch xanh, cây búa gỗ…
Lê Tử Kình tay trái còn nắm lấy một con quay nhỏ dùng tay vân vê vân vê mà chơi, cười tủm tỉm mà đùa với Hàn Băng Lam, “Muội muội, gọi ta là ca ca đi, ta sẽ cho ngươi con quay nhỏ này.”
Rõ ràng Hàn Băng Lam còn lớn hơn nó 3 tháng.
Hàn Băng Lam không gọi, đôi mắt o đen láy còn đang chăm chú nhìn con rắn nhỏ sặc sỡ trong rô, Lê Tử Kình liếc một cái đã bắt được, nắm ở trong tay: “Vậy gọi ta ca ca đi, ta đem con rắn nhỏ này cho ngươi.”
Bên cạnh Lê Tử Hùng cao lãnh mà nhìn Lê Tử Kình, nói “ Đô trẻ con.”
Lê Tử Kình từ túi nhỏ áo bông lại móc ra mây khôi kẹo mạch nha màu đỏ, “Con rắn nhỏ, lại thêm hai viên kẹo. Thê nào?”
Hàn Băng Lam rốt cuộc gật đầu, âm thanh ngọt ngào đáng yêu mà kêu một tiếng “Kình ca ca.” Lê Tử Kình lập tức đem con rắn nhỏ cùng kẹo cho Hàn Băng Lam, còn chân chó mau lẹ mà giúp Hàn Băng Lam lột giây gói kẹo, dùng tay nhéo kẹo trực tiếp nhét vào trong miệng Hàn Băng Lam.
“Ngọt không?” Nó đầy mặt chờ mong mà nhìn cô bé.
“Uh, ngọt!” Hàn Băng Lam bộ dáng thỏa mãn như là chưa bao giờ được ăn kẹo vậy.
Duệ Vương lé mắt nhìn thoáng qua Lê Hiên: “Thật là giỏ nhà ai quai nhà nấy, hoàng huynh, tiểu tử nhà ngươi kia từ nhỏ liền sẽ…. Cái kia gì…..”
Hắn định nói từ nhỏ đã dụ dỗ con gái nhà người ta nhưng nhìn thây hôm nay có nhiều phụ nữ ở đây, lời đang định nói ra lại nuốt trở vào.
Mọi người nghe xong đều muốn cười nghẹn. Cũng chỉ Duệ Vương mới dám nói lời này.
Lê Hiên ngắng mặt đắc ý mà cười cười.
Bên cạnh Tử Vi nhìn Lê Tử Kình: “Sao ăn kẹo mà không cho ca ca?”
Lê Tử Hùng kiêu ngạo lắc lắc đầu: “ Cái đó chỉ trẻ con mới ăn thôi” nói xong nuốt một chút nước miêng.
Mọi người cùng cười to.
Lê Hiên nhìn Duệ Vương cùng Hàn Chi Đào, hai người này là bạn chơi cùng hắn từ nhỏ cùng lớn lên, còn có Bạch Thiếu Đình, vị này là trí kỷ chứng kiến hắn lên lên xuống xuống, lại nhìn nhìn những người đang ngôi nói chuyện vui đùa kia, trong lòng bỗng thấy á âm áp. Những người này đều cần hắn bảo hộ.
Tử Vi trong lòng âm thầm cảm khái, người ta khi tuôi trẻ muốn làm cái gì là làm ngay, nhưng cứ lớn dần thì con người lại dần dần không còn dũng cảm và nhiệt tình như trước kia. Không phải là nhát gan mà là vướng bận nhiều, những thứ khiến họ sợ cũng nhiều lên.
Tử Vi đi tới, lấy mấy viên kẹo sữa cho bọn trẻ, hướng Lê Tử Hùng nói: “Cái này thì đứa trẻ lớn cũng có thê ăn, ngươi cũng ăn đi.”
Lê Tử Hùng ngại ngần cầm lấy viên kẹo đưa vào trong miệng ăn.
Nhìn thấy đứa trẻ, bọn họ lại nói tiếp Lê Sương.
Bọn họ thật lâu không thấy được Lê Sương.
Đang nói, Trương Dương vội vàng đi đên, đưa cho Lê Hiên một tập văn kiện.
Lê Hiên mở ra, sắc mặt ngưng trọng lên.
Mọi người vừa thấy sắc mặt Lê Hiên liền biệt xảy ra chuyện.
Lê Hiên đem văn kiện đưa cho Duệ Vương: “Đại Hạ bị một đội ngũ không rõ lai lịch công kích, tử thương nghiêm trọng. Đông thời lọt vào công kích còn có phiên quốc Nguyệt Mãn!”
Đại Hạ lệ thuộc Lê Hiên, Nguyệt Mãn hiện tại lại là phiên quốc của Nhiễp Lăng Hàn.
Là đội ngũ của ai, dám đồng thời công kích Lê Hiên cùng Nhiệp Lăng Hàn?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]