Bởi vì Lê Hiên muốn tới nên trước tiên Tử Vi đã dặn dò mọi người, không cần bất cứ người ngoài nào lại đây. Hơn nữa tại đây chung quanh 500 ngôi nhà, đều là người Thanh Y Đường ở.
Tử Vi thân mình suy yếu, khi vào cửa Lê Hiên bê nàng lên.
Người trong phòng lập tức quỳ xuống, phục trên mặt đất.
Lê Hiên vào cửa, nhìn thấy mọi người đều quỳ gối nơi đó, ở giữa nhà có một bé trai đang đứng, mặc một bộ quần áo đỏ thẫm, mặt trên thêu hoa văn vằn nước đỏ sậm, đầu cạo sạch sẽ nhưng đỉnh đầu có một chỏm tóc trái đào, trên buộc một cái bím tóc thật nhỏ rũ ra phía sau.
Trong miệng nó gặm một miếng bánh ngọt, nhìn thầy người tới thì quên cả ăn, đôi mắt thon dài hơi hơi híp nhìn Lê Hiên, vẻ mặt cảnh giác.
Tử Vi rời từ trên người Lê Hiên xuống, duỗi tay vỗ vỗ đón, nghẹn ngào gọi Lê Tử Kình: “Kình nhi, đến đây với mẫu thân nào.”
Lê Tử Kình nhìn thấy Tử Vi, ngây ra một lúc, sau đó ném điêm tâm trong tay bô nhào vào trong lòng ngực Tử Vi.
Tử Vi bế nó lên, thơm lung tung ở trên mặt nó. Lê Tử Kình bị Tử Vi thơm thì cười khanh khách lên.
Khi nó mới vừa nhìn thầy mẫu thân, cảm thây một tia xa lạ, nghĩ thầm nữ nhân xinh đẹp này thoạt nhìn thật quen mặt, tới khi Tử Vi ôn nhu mà gọi tên của nó, trong nháy mắt nó liền nhớ ra đây là mẫu thân của nó.
Mẫu tử hai người thân thiết xong rồi, Tử Vi mới nhớ tới Lê Hiên.
Lê Hiên lúc đầu đứng ở nơi đó, sau lại ngồi xuống, như cũ không có người đề ý đến hắn. Hắn chưa bao giờ bị Tử Vi phớt lờ như thế.
Trong đầu hắn nhớ tới bộ dáng hoa sỉ của Tử Vi mỗi lần nhìn thây hắn trong dĩ vãng, bất giác thở dài trong lòng.
Tử Vi nói: “Kình nhi, đây là phụ thân của con.
Tử Vi biết, hiện tại hoàng đề Đại Hưng | là Nhiếp Lăng Hàn, mọi người tuy rằng vẫn xưng hô Lê Hiên là Hoàng Thượng nhưng ai cũng biết hắn hiện tại cũng không tính là Hoàng Thượng, để Lê Tử Kình xưng hô phụ thân giống bá tánh bình thường như vậy, đối với bọn họ sẽ an toàn hơn.
Lê Tử Kình ngơ ngắn mà nhìn Lê Hiên, cũng không gọi hẳn.
Lê Hiên duỗi tay sờ sờ mặt nó, Lê Tử Kình không đông ý ngửa ra sau một chút.
Tử Vi nói: “Nó lần đầu tiên gặp ngươi, chắc là chưa quen.”
Lê Hiên duỗi tay muốn ôm nó một cái nhưng Lê Tử Kinh vẻ mặt kháng cự.
Thoạt nhìn, nó có vẻ không thích hẳn.
Tử Vi buông Lê Tử Kình, xem mọi người nhận bị cơm trưa, Lê Hiên quan tâm ói: óï: “Ngươi thân mình không tốt, đừng làm gì cả, để cho bọn họ chuẩn bị là được. Ngươi mau nghỉ ngơi một lát đi.”
Một đường bôn ba lại đây, Tử Vi đích xác có chút mệt mỏi. Tiếu Tỉnh chuấn bị nước ấm cho Tử Vi phụ Lê Hiên tắm gội xong sau đó Tiểu Tỉnh thay đổi nước, Tử Vi cũng đi tắm gội. Khi nàng từ phòng tắm đi ra, tóc còn nhỏ nước nhìn Lê Hiên nói: “Ngươi trông Kình nhi nhé, ta nghỉ một lát.”
Lê Hiên gật đầu, nhìn thầy nàng đầu tóc vẫn ướt mà định lên giường, hăn liền nhíu mày rồi đem Tử Vi kéo qua tới, dùng khăn lông lau tóc cho nàng.
“Tử Vi, mấy ngày nữa, chúng ta cử hành nghỉ thức đi, ta muốn cưới ngươi. Tuy rằng nghỉ thức không long trọng như trước kia, nhưng ta muốn cho ngươi một cái nghi thức.”
Tử Vi nghĩ nghĩ, nói: “Được.”
Ai cũng biết Tử Vi là nữ nhân của Lê Hiên, hài tử đều có, nhưng cái thân phận này của Tử Vi thật sự chưa được gả cho Lễ Hiên.
Tử Vi nghiêng đầu lên ghế, nàng ngủ rồi.
Lê Hiên lau tóc cho nàng xong thì dùng một cái khăn lông sạch sẽ bao lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]