Tử Vi trúng một chưởng của Kiếm Thánh, tuy rằng không chết nhưng dường như chỉ còn nửa cái mạng, nàng ngã xuống trên mặt đất, miệng phun máu tươi, không nói nên lời.
Lê Hiên lao tới ôm lấy Tử Vi, phi thân nhảy đi ra ngoài!
Trương Dương tùy tay tung ra đạn sương khói, mọi người đi theo trôn ra sân.
Ra sân mọi người mới phát hiện, bên ngoài vài chỗ đã đây lửa, lửa lớn không được dập tắt nên nơi nơi là khói đặc.
Phía sau binh lính đuổi theo càng ngày càng gần, Lê Hiên ôm Tử Vi, nàng sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy máu. Lê Hiên đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực.
Bọn họ nhanh chóng chạy về phía rừng cây nhỏ phía trước.
Thật xa nhìn thấy phía trước có ba người cùng mấy con ngựa đứng ở nơi đó. Ba người kia là Trần Nhiên củng Tương Thao và Tiểu Ngũ.
Chỉ cần vào rừng cây nhỏ thì sẽ tương đối an toàn, mọi người trong lòng có chút vui sướng, tay chân không dám chậm một phân.
Ánh lửa chiếu rọi nơi nơi đều lóe ánh sáng, hai bên rừng cây trên đât bằng, mơ hồ xuất hiện một bóng đen mông lung, bóng đen kia tới cực nhanhI “Chủ tử!” Trương Dương thấp giọng kêu một tiêng.
Lê Hiên đã nhìn thấy, “Đi mau! Bọn họ sắp đuôi tới rôi!”
Chỉ trong nháy mắt, đầy trời mưa tên hạ xuống. mấy người bọn họ. đều là cao thủ nhưng cũng không chịu nổi mưa tên này.
Lê Hiên một tay ôm Tử Vi, một tay khác dùng kiếm che chở nàng, Trương Dương cũng che chở Lê Hiên, vai phải Trương Dương trúng một mũi tên, phần mũi tên lộ ở bên ngoài bị hắn hung hăng bẻ gãy.
Trần Nhiên nhìn thấy bọn họ gặp phục kích, lập tức ra ngăn đón.
Nhìn thấy còn có vài bước nữa là vào rừng cây nhỏ, Hoa Nhan ngã trên mặt đất, quay cuồng lăn về phía trước, mọi người vừa thầy, cũng theo nàng lăn trên mặt đất.
Mưa tên quá dày đặc, phía sau binh lính đuối theo càng ngày càng gắn! bảo tiêu của Lê Hiên và Hoa Nhan đều trúng mũi tên.
Bọn họ nằm ở phía sau đồi núi nhỏ kia không dám vọng động.
Trong rừng cây nhỏ đột nhiên ném ra hai cuộn dây thừng, Hoa Nhan nắm lấy dây thừng, bên kia kéo dây thừng đem Hoa Nhan kéo vào rừng cây nhỏ.
Lê Hiên nhìn thầy chiêu này được, lập tức đem Tử Vi cột vào một đầu dây thừng khác, đề bọn họ kéo vào rừng cây.
Nhờ mặt cỏ yểm hộ, bọn họ thuận lợi vào rừng cây, một thị vệ phía sau lưng Hoa Nhan trúng ba mũi tên, mũi tên run rầy cắm ở nơi đó, nhìn vô cùng đáng sợ.
Khi thấy phục binh xông tới, mưa tên ào ào rơi vào rừng cây, mọi người đều không nói lời nào, động tác càng thêm nhanh chóng, mắt thấy đội ngũ bọn họ đã đuối theo!
Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng vạn ngựa lao nhanh, bên trái, bên phải, tiêng vang rung trời!
Trần Nhiên lần đầu tiên tham gia đánh lén như vậy, đốt đại doanh Thường Vân sơn là hắn mang theo Tương Thao cùng Tiểu Ngũ làm. Hắn từ nhỏ lớn lên ở trong núi, lại trường kỳ đi theo gia gia, biết chỗ người ta hay lập doanh trại, lương thực sẽ hay được đặt ở nơi nào.
Bên trong thám tử đã nói cho bọn họ ước chừng vị trí kho lương thực, Trần Nhiên mang theo bọn họ tìm qua hai nơi là thấy.
Sau khi lửa lớn thiêu cháy kho, bọn họ thuận lợi đến rừng cây nhỏ chờ.
Bọn họ đốt kho lương thực của Nhiếp Lăng Hàn, vốn dĩ chính là kế hoạch rất hay của Lê Hiên, chỉ là bởi vì đêm nay muốn đi cứu Tử Vi cùng Hoa Nhan nên hành động trước một ngày.
Bọn họ cho rằng nhiệm vụ đã hoàn thành, hiện giờ nghe tiếng đỉnh tai nhức óc hò hét mới biết được, chuyện không có đơn giản như hắn tưởng!
Lê Hiên nghe thầy tiếng rầm rộ đắt trời truyền đến thì cười. “Người của Tư Mã Huy tới!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]