Hắn trầm giọng nói: “Cô nương, nếu đã tới, vậy không cần đi nữa. Người đâu, xông lên, bắt sống nữ nhân này! Những người khác, giết chết không tha!”
Tử VI nghe được giọng của Hoa Nhan, trong lòng thầm nghĩ, cô nãi nãi này đúng là người thiếu kiên nhẫn. Hiện giờ Lê Hiên muốn không tới cũng không được.
Tay nàng bị trói, không cách nào động đậy, nhưng Hoa Nhan căn bản không phải đối thủ của Nhiếp Lăng Hàn.
Binh khí của nàng đã bị cầm đi. Tử Vi nhìn thoáng qua cái bàn, chủy thủ cùng Thu Thủy kiếm của nàng an tĩnh nằm ở đó.
Nhưng làm sao mới lấy được chứ?
Nàng nhìn nữ binh đứng gác ở cửa không hề nhúc nhích, nghe được bên ngoài leng keng leng keng đánh nhau, Tử Vi cọ cọ đầu vào thành giường, trâm cài rơi xuống.
“Cô nương, tới giúp ta một chút.” Tử VI gọi nữ binh gác cửa.
“Chuyện gì? Muốn đi ngoài?” Mặt nàng vô biểu tình hỏi.
Tử Vi vội vàng nói: “Không, không phải, trâm cài của ta bị rớt. Trời quá nóng, tóc rủ trên người quá khó chịu, phiền ngươi giúp ta vấn tóc lên.”
Nữ binh nhìn nàng một cái, thấy Tử Vi tóc tai tán loạn, trên mặt đẫm mồ hôi, đi tới, vần tóc nàng lại.
Tử VI nói: “Ngươi ân vào cái chỗ nhô lên trên trâm bạc này một cái, sẽ băn ra một cái móc ghim vào tóc.”
Nữ binh không chút hoài nghi, nhắn cái chốt mở, vừa ngửi được một mùi định hương nhàn nhạt, nàng vô thanh vô tức hôn mê bất tỉnh.
Cây trâm này là Tử Vi có ý tìm người chế tạo, tuy rằng kém xa trâm Nguyệt Hồn sư phụ cho nàng lúc trước, nhưng cũng đầy đủ công năng. Nút nhấn kia, là thuốc mê.
Tử Vi thấy nữ binh té xu, lập tức lăn xuống giường, tì vào bàn ngồi dậy, dùng miệng ngậm lấy chủy thủ trên bàn, ném xuống đất, lật tay lại, nhặt chủy thủ lên, bắt đầu cắt dây thừng.
Bên ngoài đánh nhau kịch liệt, Tử Vĩ không ngờ Hoa Nhan có thẻ kiên trì thời gian dài như vậy.
Nàng nhanh chóng cắt đứt dây thừng, cầm vũ khí của mình xông ra ngoài.
Hoa Nhan thấy Tử Vi, kinh hỉ thấp giọng kêu một tiếng: “Ngươi quả thực ở đây.”
Tử Vi nói: “Sao ngươi lại ở chỗ này? Ai cho ngươi biết? Lê Hiên biết không?”
Hoa Nhan vừa huy động xà kiếm vừa nói: “Không biết, Lăng đại ca nói ta làm hại ngươi, ta liền tới đây!”
Nhiếp Lăng Hàn đang bị hai quái nhân quấn lấy, chiêu thức bọn họ nhìn như không có gì nguy hiểm, lại khiến hắn khẩn cấp không ngơi tay, nhất thời hắn không thoát được bọn họ.
Những người bên cạnh Hoa Nhan này công phu thật đúng là lợi hại, Tử Vi âm thâm nghĩ.
Tử Vi nói: “Đi nhanh đi, chúng ta không đánh lại bọn họ đâu. Chúng ta đều ở đây, là muốn dẫn Lê Hiên tới đây chịu chết sao?”
Bọn lính giống như thủy triều vọt tới, trước mặt Tử Vi có mấy chục người ngăn đón các nàng, trước mắt đen nghìn nghịt bóng người chớp động, mọi người hỗn chiến ở bên nhau. Nàng hướng Hoa Nhan nói: “Hoa Nhan, lúc này điều chúng ta có thể giúp Lê Hiên chính là giữ được tính mạng rời đi, ngươi đi mau đi!”
Hoa Nhan nói: “Yên tâm đi, ta nếu tới tức là đã có chuẩn bị, ta chính là Hoa Nhan, về sau sẽ cai quản Triều Vân, không có chuyện sẽ làm cản trở người khác đâu!”
Trong lúc hỗn chiến, Tử Vi cảm thấy sau lưng một cô âm phong đánh úp lại, ngực nóng rát đau, nàng lảo đảo vài bước, đột nhiên bị một người túm sau cổ xách đi ra ngoài.
Người nọ xách theo Tử Vi đi, Tử Vi cảm thấy mình giống như đang bay lên vậy.
Tử Vi trộm ngắng đầu thấy rõ người nọ là Kiếm Thánh.
Hắn bởi vì xách theo nàng mà lông mày hơi nhíu lại, nhìn hắn trong khoảng cách gần như vậy, đôi mắt, cái mũi kia, cùng Nhiếp Lăng Hàn giống nhau như đúc, quả thực như là hình ảnh Nhiếp Lăng Hàn khi về già!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]