Chương trước
Chương sau
Chương 338

 

Liễm Thu nói: “Một hồi chúng ta đi đưa thuốc cho vương thượng, hai người các ngươi phải theo sát.”

 

Tiểu Dạ mang hai hộp đồ ăn tới giao cho các nàng, “Đây là dược thiện vương thượng thích ăn, các ngươi cần thận một chút.”

 

Tử Vi lén nhìn quanh, vẫn chưa nhận được tín hiệu của Lê Hiên, lỡ mà Nhiếp Lăng Hàn ở Thanh Tùng điện, khẳng định sẽ bại lộ.

 

Nàng nhìn thoáng qua Hoa Nhan, Hoa Nhan hiểu rõ.

 

“Đi thôi.” Liễm Thu lạnh lùng nói.

 

Liễm Thu đi trước, Tử Vi cùng Hoa Nhan xách hộp đồ ăn đi theo phía sau.

 

Đi được nửa đường, Hoa Nhan sợ hãi nói: “Tỷ tỷ, ngươi đừng làm vẻ mặt như thế, ta sợ hãi. Nếu ngươi không yên tâm về chúng ta, có muốn lục soát người chúng ta trước hay không?”

 

Tử Vi lắp bắp kinh hãi. Nàng giấu độc ở cây trâm trên đầu, bạo đạn cũng không mang, nàng còn nghĩ, một đồng bò cạp rắn rết gì đó của Hoa Nhan sẽ đề ở nơi nào?

 

Liễm Thu nhìn Hoa Nhan đôi mắt vô hại híp lại như trăng non, cười cười: “Không » cân.

 

Hoa Nhan nói: “Vậy tỷ tỷ không ngại chúng ta?”

 

Liễm Thu nói: “Đi nhanh đi. Ngươi cho rằng đây là chuyện gì tốt đẹp sao! Làm không tốt mạng cũng không còn.”

 

Hoa Nhan liền khóc nức nở: “Tỷ tỷ, hay là chúng ta không đi vào?”

 

Liễm Thu nói: “Vương hậu nương nương đã phân phó các ngươi, há có thể không vào?”

 

Hoa Nhan nói: “Tỷ tỷ tốt, ta ở cửa chờ, ngươi dẫn Tiểu Thanh vào đi.”

 

Tử Vi liếc Hoa Nhan một cái, không biết trong hồ lô của nàng muốn làm cái gì.

 

“Đi nhanh đi.” Liễm Thu nói một tiếng.

 

Lúc này, Tử Vi cùng Hoa Nhan nghe được một tiếng mèo kêu bén nhọn. Hai người liễc mắt nhìn nhau, xem ra Lê Hiên đã dẫn Nhiếp Lăng Hàn ra ngoài.

 

Đến cửa lớn Thanh Tùng điện, hai thị vệ gác cửa ngăn các nàng lại, “Sao lại thay đổi người?”

 

Liễm Thu nói: “Vương hậu nương nương phân phó muốn dẫn hai người mới tới.”

 

Tử Vi nhìn thị vệ gác cửa, nàng đều không quen biết. Thị vệ bên người Tư Mã Huy là Hạ Siêu cùng Phùng Khánh cũng không ở đây, nhưng Tử VI thấy được Tôn Lộc, nội thị tổng quản của Tư Mã Huy.

 

Hắn đang đứng ở phòng trong, mặt mỉm cười, khom lưng uốn gói. Hắn quét mắt nhìn các nàng một cái, vẫn chưa nhận ra Tử Vi.

 

Hoa Nhan nhỏ giọng nói với Liễm Thu: “Tỷ tỷ, ta sợ hãi, ta không vào đâu.”

 

Liễm Thu trừng mắt nhìn nàng một cái: “Thôi được, không được chạy loạn, chỉ đứng yên ở đây.”

 

Liễm Thu cùng Tử Vi mỗi người cầm một hộp đồ ăn đi vào phòng trong.

 

Tử Vi nhìn thấy Tư Mã Huy đã tỉnh, hắn ngửa mặt dựa vào giường, đang nói chuyện cùng Kiếm Thánh.

 

Người ngồi trên xe lăn ở mép giường đúng là Kiếm Thánh. Tử Vi nghe Lê Hiên nói, Kiếm Thánh tên thật là Dương Hiên. Trước kia là một nhân vật hô mưa gọi gió, bởi vì thất tình mà rời xa hồng trần, chuyên tâm nghiên cứu kiếm thuật. Về sau, hiệp sĩ các môn phái tìm hắn luận võ đều thua dưới kiếm của hắn, nên được người giang hồ xưng là Kiếm Thánh.

 

Vốn là một người đức cao vọng trọng, hiện tại lại hiệp trợ Nhiếp Lăng Hàn đoạt vị thâu tóm thiên hạ, xem ra không thật tâm chân chính rũ bỏ hồng trần.

 

Tử Vi cúi đầu bưng hộp đồ ăn, chậm rãi đến gần.

 

Nàng đặt hộp đồ ăn trên án kỉ, trộm liếc nhìn Tư Mã Huy một cái.

 

Tư Mã Huy đã nhận ra nàng. Hắn bất động thanh sắc, vẫn nửa nằm trên giường, hỏi Kiếm Thánh: “Lão sư, chân này của ta châm cứu cũng vô dụng, có lẽ là phế rồi.”

 

Kiếm Thánh nói: “Nếu kịp thời chẩn trị vẫn có thê khôi phục. Tùy ngươi lựa chọn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.