Tử Vi nói: “Ba Tắc Quốc là một quốc gia nhỏ, không có nhiều lương thực. Bọn họ cung lương thực cho Nhiếp Lăng Hàn cũng không nhiều, nhưng nhất định có lương thực ấn giấu. Tìm được chỗ bọn họ giấu lương thực thì cướp. Cướp không được thì thiêu.”
“Đã biết. Yên tâm đi.” Hiên Nhiên đáp ứng.
Hiên Nhiên đôi mắt không lớn, thoạt nhìn thực thông minh, còn có một cặp răng nanh đài. Hắn thiếu kinh nghiệm độc lập tác chiến, Tử Vi muốn đề hắn rèn luyện một chút.
Tử Vi dặn dò Hiên Nhiên: “Biểu ca, Tương Thao cùng Tiêu Ngũ đi theo đại vương Bắc Di nhiều năm, kinh nghiệm tác chiến phong phú, ngươi học hỏi bọn họ nhiều một chút.”
Hiên Nhiên đáp ứng.
Từng người lãnh nhiệm vụ rời đi, còn lại Lê Hiền, Tử VI cùng Hoa Nhan, Trương Dương vẫn luôn bảo vệ bên cạnh Lê Hiên.
Hoa Nhan hôm nay vừa mở mắt liên chạy đên trước gương săm soi, vân mĩ mạo yêu kiều, không có một chút biến hóa, nàng duỗi tay nói với Tử Vi: “Thuốc giải!”
Tử VI hơi mỉm cười: “Không có.”
Hoa Nhan cười lạnh: “Vì ngươi là người Lăng đại ca đề ý, ta mới khách khí với ngươi. Ngươi còn như vậy, bản công chúa tất nhiên làm ngươi sống không bằng chết!”
Lê Hiên đi tới.
Tử VI nói: “Ta nói trên mặt ngươi chỉ là băn vài giọt nước trà mà thôi, nước trà cân gì thuốc giải chứ?”
“Ngươi!” Hoa Nhan chợt cười, “Được, ngươi thắng.”
“Làm sao vậy?” Lê Hiên hỏi.
“Không có việc gì.”
“Không có việc gì.”
Hai người đồng thanh trả lời.
“Mấy người chúng ta, đi cứu Tư Mã Huy.”
Lê Hiên nói.
“Cứu như thế nào?” Hoa Nhan hỏi.
“Xem tình hình hôm qua, Tư Mã Huy đã bị bọn họ khống chế, Kiếm Thánh vẫn luôn kề sát Tư Mã Huy. Ta sẽ dẫn dụ Nhiếp Lăng Hàn rời đi…”
Tử Vi nói: “Không, ta đi dẫn dụ Nhiếp Lăng Hàn.”
“Không được!” Lê Hiên quả quyết cự tuyệt.
Tử Vi nói: “Phân tích chiến thuật, ta đi, chắc chắn sẽ dẫn dụ được Nhiếp Lăng Hàn rời đi. Hơn nữa, hắn sẽ không nặng tay với ta. Chàng cùng Hoa Nhan đối phó Kiếm Thánh, không phải càng tốt sao?”
Lê Hiên lắc đầu: “Nhiếp Lăng Hàn đối với nàng bụng dạ khó lường, sao ta có thê đề nàng gặp hắn! Ta dẫn dụ Nhiếp Lăng Hàn rời đi, nàng đi đối phó Kiếm Thánh. Công phu Kiếm Thánh mấy người chúng ta cộng lại cũng không phải đối thủ của hắn. Kiếm Thánh không biết nàng cùng Hoa Nhan, khẳng định sẽ xem thường hai nữ nhân các người. Nàng tìm cơ hội tới gần hắn, dùng độc, càng độc càng, tốt. Hoa Nhan, ngươi dùng độc trùng. Kiếm Thánh cho dù lợi hại, cũng chỉ là người, chờ hắn trúng độc, hai người liền cứu Tư Mã Huy ra.”
Tử Vĩ nói: “Hắn là Kiếm Thánh, vì sao lại tham dự chuyện này?”
Lê Hiên lắc đầu: “Ta gọi hắn là Kiếm Thánh, nhưng kỳ thật hắn đã không còn là Kiếm Thánh. Sau khi Nhiếp Lăng Hàn tạo phản, ta phái người đi tra xét cặn kẽ về hắn, thấy hắn không giống Kiếm Thánh trước đây. Ta vẫn đang phái người điều tra, suy cho cùng ta cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc.”
Tử Vi nói: “Kỳ thật ta đã thấy hắn một lần.
Trước kia khi đi theo sư huynh… Nhiếp Lăng Hàn qua núi Lục Hợp, tuy rằng đứng xa xa nhìn qua một lần, nhưng ấn tượng khắc sâu. Hai chân hắn hình như không thể cử động.”
Lê Hiên nói: “Kiếm Thánh chân chính quả thật hai chân không thể cử động. Nhưng ta hoài nghi hắn là giả, cho nên hai người nhất định phải chú ý, hai chân hắn có khả năng giả vờ què. Ta đã sai bọn họ chuẩn bị quần áo cung nữ trong cung Tư Mã Huy, hai người giả thành cung nữ đi vào, sẽ có người âm thầm tiếp ứng. Việc này không cần nhiều người, nhiều người ngược lại là phiền toái.”
Tử Vi biết Lê Hiên thả gián điệp trong cung Tư Mã Huy. Thời kỳ chiến tranh, gián điệp ai lợi hại hơn thì phần thắng nhiều hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]