Chương trước
Chương sau
Chương 327

 

Tử Vi mang theo Tương Thao cùng Tiểu Ngũ vội vàng đến Thanh Y Đường.

 

Có Lâm quả thực vẫn luôn ngôi ở ghế đá trong sân một mình uống trà.

 

Nhìn thấy Tử Vi tiến vào, hắn đứng lên: “Kết thúc rồi?”

 

“Ù. Ngươi tìm ta rốt cuộc có chuyện gì?”

 

Có Lâm nhìn trời, “Trời sắp sáng rồi, công chúa muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”

 

Tử Vi lắc đầu, “Không cần.”

 

“Vậy tốt, đi thôi.”

 

Có Lâm đứng lên, tay dựng bên miệng, đưa mắt ra hiệu với Tử Vi, cao giong nói: “Công chúa, hôm nay quá muộn, đi nghỉ ngơi trước.”

 

Tử Vi biết phía sau có ám vệ, hiểu rõ hắn vì sao làm như vậy, giả vờ đáp ứng, cũng lớn tiếng nói: “Được thôi.”

 

Cố Lâm nhìn Tương Thao cùng Tiểu Ngũ, Tử Vi nói: “Hai người bọn họ rất đáng tin cậy, không cần lảng tránh.”

 

Cố Lâm chân chờ một chút, “Vậy được.”

 

Nàng theo Cố Lâm vào nội viện, không chớp mắt đi vào một cửa hông ở phía đông.

 

“Vừa rồi có người theo dõi.” Hắn nhỏ giọng nói với Tử VI.

 

Tử Vi hiểu rõ. Chắc chắn là người của Lê Hiên.

 

Bọn họ từ cửa hông vào trong một mật đạo.

 

Đi rất lâu, đi mãi khoảng một canh giờ, nhìn thấy một cái cửa đá, đây cửa đá ra, là một gian mật thất nho nhỏ.

 

Bước ra cửa mật thất, là một khoảng sân không lớn dưới chân một ngọn núi.

 

Tử Vi hỏi: “Vẫn chưa tới sao?”

 

Có Lâm nói: “Sắp, nêu ngươi mệt thì nghỉ ngơi đã.”

 

“Không cần. Ta càng ngày càng tò mò xem ngươi muốn đưa chúng ta tới nơi nào. Đây là núi gì?”

 

“Núi Nga, phía trước chính là núi Độc Long.”

 

Trời dần dần sáng, sương mù mênh mông, khắp nơi toàn hơi nước. Trên núi Nga lởm chởm toàn đá, hầu hết mọi nơi chỉ có đá, không thấy màu xanh lục. Cây cối trên núi cũng chỉ có cây tùng cây bách chiếm đa số, thoạt nhìn giống như một ngọn núi nghèo nàn.

 

Cố Lâm đi nhanh phía trước, trên mặt hắn có một nét kỳ dị, phảng phất giống như sắp đến gặp người mình yêu xa cách đã lâu. Lại đi rất lâu, vượt qua từng bụi cây lùn um tùm, băng qua một rừng cây, chui vào mấy sơn động, vạch ra một bụi gai, một cửa động chỉ đủ một người ra vào hiện ra. Vào trong cửa động, Cố Lâm cầm một khối đá màu xám lên đưa cho Tử Vi: “Công chúa, ngươi xem, đây là cái gì?”

 

Tử Vi cầm lấy cục đá, đưa lên mũi ngửi ngửi: “Tiêu thạch?”

 

Có Lâm gật đầu.

 

“Đây là một quặng tiêu thạch?” Tử Vi rất hưng phấn. Tiêu thạch là nguyên liệu chế tác bạo đạn, lúc nàng ở thung lũng vách núi Thanh Long cũng từng phát hiện một quặng tiêu thạch, đáng tiếc quặng đó rất nhỏ.

 

Trong sơn động này, toàn là tiêu thạch.

 

Chăng trách Cố Lâm cần thận như thế.

 

Ra khỏi cửa động, phía trước rộng mở thông suốt, đất trời thay đổi. Nơi nơi hoa thắm liễu xanh, một khoảng trời xinh đẹp, hoàn toàn khác với núi Nga, cũng không giống với núi Độc Long.

 

Phía xa là một khoảng đất bằng rộng lớn trống trải, cỏ xanh um tùm. Đây quả là một nơi phồn hoa.

 

Tương Thao “A” một tiếng, tựa như nghĩ tới cái gì.

 

Tử Vi cũng nghĩ đến. Nơi này, chính là một chỗ khác của thế ngoại đào nguyên bí mật do Tân Đạt Nhĩ phát hiện.

 

Có Lâm nói: “Nghe nói công chúa vẫn luôn cứu trị dân chạy nạn, đáng tiếc núi Độc Long quá nhỏ, không chứa được nhiều người. Chỗ này, Cô Lâm cho rằng, là một bảo địa* có thể an cư lạc nghiệp.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.