Mũi tên thứ ba “Vẻo” một tiếng, xuyên qua xương bả vai bên phải của hắn. Lê Hiên đổi Thương Long kiếm sang tay trái, siương kiếm đâm về phía Triệu Kiến Khôn.
Triệu Kiến Khôn liên tục lui về phía sau, cũng không hoảng loạn, đồng thời lắp ba mũi tên lên cung nhắm thẳng vào Lê Hiên.
Lê Hiên vung Thương Long kiếm lên tạo một vùng lam quang, Triệu Kiến Khôn ngửa người ra sau, nửa nằm trên mặt đất, nhắm ngay Lê Hiên.
Hướng Tây Bắc truyền đến một trận xao động, một đội nhân mã ngựa đen áo xanh vọt vào, nhắm vào lính thủ thành. Lính thủ thành mặc khôi giáp màu đen, mà người của Lê Hiên mặc khôi giáp màu bạc, Tử VI đã nói cho các chiến sĩ Thanh Y Đường.
Chiến đầu bên cạnh không ảnh hướng đến hai người đang kịch liệt. Lê Hiên liếc mắt một cái, nhìn thấy bọn họ chém giết người của đối phương, biết là đồng minh liền an tâm. Hắn nhìn chằm chằm Triệu Kiến Khôn, thầm nghĩ, ba mũi tên này bắn lại đây, hắn cũng chỉ có thể đỡ được hai mũi tên! Hắn đã không còn đường lui, nhất định phải xông đến giết Triệu Kiến Khôn!
Đang khi cân nhắc, Triệu Kiến Khôn đã băn tên ra!
Thương Long kiếm của Lê Hiên đâm không trúng Triệu Kiến Khôn, hắn thầm kêu không tốt, vừa định bay ra sau, liền cảm thấy một cái roi dài quấn lấy hắn, kéo hắn bay lên không, té sang một bên.
Ba mũi tên bay sượt qua dọc theo thân thể hăn.
Lê Hiên lộn mình một cái như cá chép đứng lên, nhìn thấy phía trước có một chiến sĩ dáng người thon gầy đang đứng, quăng roi đài về phía Triệu Kiến Khôn.
Lê Hiên dụi dụi mắt, cảm giác vì sao người đứng phía trước mình thật giống Tử Vĩ?
Đó quả thật là Tử Vi.
Triệu Kiến Khôn đã đâm kiếm về phía nàng.
Lê Hiên phi thân lên, từ phía sau Tử VI phi kiếm về hướng Triệu Kiến Khôn. Thương Long kiếm chợt trở nên mềm mại, quấn lên cổ Triệu Kiến Khôn, Lê Hiên dùng một chút lực, đầu Triệu Kiến Khôn rơi xuống đất.
Máu nóng phun khắp mặt Tử Vi.
Lê Hiên nắm lấy tay Tử Vi, kéo nàng ra phía sau mình, cao giọng: “Nàng không, biết như vậy có bao nhiêu nguy hiểm sao?”
Tử Vi nói: “Ba mũi tên của hắn chàng đều có thê đỡ được? Vì sao phải lấy chính mình mạo hiệm?!”
Lê Hiên há miệng thở dốc, Tử Vi nói rất đúng, hắn không còn lời gì để nói. Hắn chỉ là không nghĩ tới, Tử Vi ở trên chiến trường lại cứu hắn một mạng. Trong dĩ vãng, đều là hắn che chở nàng.
Trương Dương nhanh chóng cầm đầu Triệu Kiến Khôn lên thang lầu.
“Triệu Kiến Khôn đã chết! Triệu Kiến Khôn đã chết! Mọi người buông vũ khí, tha Ị?
mạng cho các ngươi Không có ai tin tưởng, sau một lát an tĩnh lại bắt đầu một vòng chém giết mới.
Trương Dương vươn tay cầm lấy cây đuốc trên tường thành, tới gần đầu Triệu Kiến Khôn, “Đều thấy rõ chưa?! Huyện chủ thành của các ngươi đã bỏ mình!!”
Hắn treo cái đầu nhỏ máu kia lên trên tường thành, xoay người lại vung đại đao lên.
Có người tới gần cái đầu kia, thấy rõ ràng thật là Triệu Kiến Khôn, tức khắc rối loạn.
Tiếng la hét dần dần nhỏ đi.
Lê Hiên chậm rãi đi lên chỗ cao, trầm giọng nói: “Các ngươi đều là con dân Đại Hưng, hiện tại buông vũ khí, Lê Hiên ta tha các ngươi một mạng! Tiếp tục chống cự, giết không tha! Liên luy cả nhà!”
Đa số người lập tức buông vũ khí xuống.
Còn có một bộ phận nhỏ dòng chính của Triệu Kiến Khôn vẫn chống cự “Hỗn đản!
Không được đầu hàng, đầu hàng cũng chết!
Bọn họ ít người, giết bọn họ!” Có giọng nói khàn khàn kêu lên.
Tử Vi thấy rõ vị trí người nọ, lặng lẽ di chuyền hai bước, sáo nhỏ trong tay kê lên miệng, hướng, về cổ hắn, nhẹ nhàng thổi một cái, người nọ tức khắc trừng lớn đôi mắt, không nói được lời nào, chậm rãi gục xuống mặt đất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]