Lê Hiên xuống ngựa, ôm Tử Vi xuống. Vu Dung cùng Trân Châu chào đón, mấy người gắt gao ôm nhau. Trải qua mấy phen sinh tử, ai cũng không còn là chính mình trước kia, nhưng loại tình nghĩa trong thâm tâm cùng sự thấu hiểu nhau, vẫn quen thuộc như vậy.
Duệ Vương tiền lại, khom người thi lễ: “Hoàng tấu, ta;đa›izC Tử VI vội nói: “Vương gia, vị Hoàng Hậu nương nương Tuyết Yên kia đã qua đời, Tử VI còn chưa gả cho Hoàng Thượng, người gọi hoàng tâu là gọi ai?”
Duệ Vương nói: “Trong lòng hoàng huynh ta, chỉ có một người hoàng tấu …”
Tử Vi nói: “Vương gia, vẫn nên gọi ta là Tử VI đi.”
Lê Hiên lại nhìn thoáng qua Tử Vi, cuối cùng cũng phát hiện nàng đã thay đổi chỗ nào. Nàng không hề giống như trước không muốn xa rời hắn. Trong lòng hắn phát bực.
Mọi người rửa mặt chải đầu một phen, trong đại sảnh đã dọn xong bữa tối.
Mọi người cùng nhau hàn huyện, Vu Dung kéo tay Tử Vi thấp giọng hỏi, “Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn tìm ngươi, ngươi vì sao không tìm tới? Với tính tình của ngươi, không phải hắn là nên sớm tới sao?”
Tử Vi nói: “Ta cũng không biết, chính là không nghĩ tới, đột nhiên không nghĩ tới.
Ta trước kia, lòng quá nhỏ, uống thời gian sống lâu như vậy. Ngươi cùng Bạch đại ca có khỏe không?”
Vu Dung gật đầu: “Tốt. Ta cả đời này chuyện may mắn nhất chính là gặp gỡ hắn.”
Tử VI nói: “Đúng vậy, tình cảm giữa hai người các ngươi đã từng là mục tiêu cả đời của ta. Đáng tiếc, cuộc đời mỗi người đều không giống nhau. Các ngươi, điều duy nhất không hoàn mỹ là còn chưa có con nối dõi, nên có hài tử đi thôi.”
Vu Dung cười cười: “Vẫn là thuận theo tự nhiên đi. Sự vật quá mức hoàn mỹ sẽ dễ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Cứ như vậy hai người nắm tay đi qua cả đời cũng không tồi. Con nói dõi coi như là sinh mệnh kéo dài cùng hy vọng, ta cùng Thiếu Đình, quan tâm nhất chính là chính chúng †a vui sướng.”
Tử Vi gật đầu, nàng không phải Vu Dung, tình cảnh như thế nàng sẽ không vui sướng, nhưng nàng thiệt tình hy vọng nàng ấy có thể vui sướng.
Vu Dung xoa mày nàng: “Còn ngươi, ta vấn thực lo lắng. Ngươi đã thay đổi, vì sao?”
Tử Vi sắc mặt ngưng trọng: “Chỉ là ta thay đổi. Ta nhiều lần trải qua thiên sơn vạn thủy, khi tìm được hắn, người bên cạnh hắn nói với ta, tình yêu của ta sẽ hại chết hắn.
Ta yêu hắn không có bắt cứ tác dụng gì.
Hắn phải dựa vào nữ nhân khác mới có thể một lần nữa trở về, khi đó, ta mới biết được, ta trước kia giống như đã sóng uổng r3 phí Vu Dung gắt gao nắm lấy tay nàng: “Duệ Vương đã nói, ngươi không cần đề trong lòng. Nghe Thiếu Đình nói bọn họ khi đó thật sự rất khó xử. Nam nhân đều không hy vọng nữ tử mình yêu nhìn thấy dáng vẻ mình chật vật. Cho nên, cho dù ngươi có thể giúp được hắn, hắn cũng sẽ không tìm tới ngươi.”
Tử Vi lắc đầu: “Không giống nhau. Ta không oán hắn, ta là hận chính mình. Khi đó, ta quả thật không thê giúp hắn, ta sẽ chỉ làm hắn lâm vào hiểm cảnh. Mọi tính toán, không đáng nói.”
Tử Vi lắc lắc đầu, cười hỏi Trân Châu: “Vì sao chưa thấy Lê Tử Hùng?”
Trân Châu nói: “Ta sợ nơi này không an toàn, không dẫn theo. Cũng rất muốn gặp hài tử của ngươi.”
Tử Vĩ cười: “Ừm, sẽ sớm thôi. Dung mạo hắn không giống ta chút nào.”
Chờ đến khi hắn ý thức được đó là cánh tay của hắn, nhóm người kia đã ra khỏi cửa thành.
Ra khỏi cửa thành, không ai có thê ngăn lại bọn họ.
Mấy người cuồng chạy một hồi, nhìn thấy phía sau đã không còn truy binh, bọn họ dần dần chậm lại.
Lê Hiên phi thân nhảy lên, nhảy đến trước Tử Vi, hắn một tay kéo Tử Vi vào trong ngực, một tay bắt lấy dây cương.
Hắn rõ ràng cảm thấy thân mình Tử Vi cứng đờ.
Lê Hiên thay đổi sắc mặt, trước kia Tử Vĩ sẽ luôn quán lấy hắn. Mỗi lần ôm nàng, nàng đêu mêm mại tựa vào vùi trong lông ngực hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]