Khi đó, bọn họ cho rằng Tử Vi thật sự đã gả cho Nhiếp Lăng Hàn.
Bạch Thiếu Đình nắm lấy tay Vu Dung, hỏi nàng trách hắn hay không, Vu Dung nói: “Ta biết chàng sợ ta gặp nguy hiểm, ta và chàng ở bên nhau sẽ liên lụy chàng. Nhưng mà, lo lắng đề phòng như vậy, thật không bằng cùng chàng bỏ mạng thiên nhai. Nguy hiểm trước mặt, trông chàng phía xa còn lo lắng hơn bên cạnh chàng. Về sau, quyết không thê rời bỏ ta.”
Bạch Thiếu Đình đáp ứng: “Yên tâm, không có về sau, ta vĩnh viễn sẽ không đề nàng rời xa ta.”
Lăng Lệ Quốc bên cạnh Thiên Đảo quốc không công mà phá, toàn lực chỉ cầm Lê Hiên.
Duệ Vương cùng Bạch Thiếu Đình lại trở lại Phù Thành, mang theo Vu Dung cùng Trân Châu.
Người nhà Hàn Chi Đào cũng sớm tới Phù Thành khi bọn họ vừa trở về Đại Hưng.
Lê Hiên làm tiệc tây trần cho mọi người.
Duệ Vương mang theo Trân Châu, Bạch Thiếu Đình mang theo Vu Dung, Hàn Chi Đào mang theo Nhạc Chỉ Nhược, chỉ thiếu mỗi Tử VI.
Mà ngồi bên cạnh Lê Hiên, lại là nữ tử Vu Dung các nàng không quen biết, kêu Hoa Nhan.
Ai đều muốn hỏi tình huống của Tử VỊ, cũng không ai dám hỏi.
Lê Hiên đối với Hoa Nhan vô cùng phóng túng sủng nịnh, khiến Vu Dung thay đổi sắc mặt.
Nữ tử này, Bạch Thiếu Đình đã nói với nàng, trong khoảng thời gian này, là Hoa Nhan thu lưu bọn họ, Hoa Nhan cũng cứu Lê Hiên.
Nhưng mà Tử Vi, nữ tử vận mệnh nhiều chông gai kia, rôt cuộc đi nơi nào?
Vu Dung không màng Bạch Thiếu Đình ám chỉ, rốt cuộc hỏi: “Hoàng Thượng, Vu Dung cả gan hỏi một câu. Hoàng Thượng tính toán khi nào đón Tử Vi về? Nàng chịu khổ nhiều như vậy, một mình phải mang hài tử.”
Lê Hiên tự rót rượu uống. Kỳ thật vừa rồi khi mọi người đang nói chuyện phiếm, hắn vẫn luôn uống rượu. Hoa Nhan thích quấy nhiễu hắn, đoạt rượu hắn uống, đoạt đũa hắn gắp đồ ăn, hắn cũng chiều nàng. Hoa Nhan thế này, thật là cực kỳ giống Tử Vĩ trước kia.
Khi đó, hắn thoả thuê mãn nguyện, cho rằng vươn tay có thê hái ánh trăng, cúi đầu có thê dẫm giang sơn. Hắn từ nhỏ không được coi trọng, từ nhỏ đã tự mình mưu tính.
Khi đó, cho dù không được coi trọng, cũng là một hoàng tử, thậm chí Vương gia. Về sau lại làm hoàng để Đại Hưng, lại muốn thống nhất đại lục Bắc Hoang.
Hắn vẫn luôn cho rằng, một nữ tử đi hay ở, tất cả đều do hắn định đoạt. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, hắn sẽ không có năng lực bảo hộ một nữ tử, không có năng lực cho một nữ tử thứ nàng muốn.
Tuy là hào hùng vạn trượng, lòng có muôn dân, trước mặt nữ tử mình thích không có tôn nghiêm, hết thảy đều trở nên không hề lạc thú.
Hiện giờ, Vu Dung hỏi đến Tử Vi, Lê Hiên ngửa cô uống một ngụm rượu nói: “Nếu ta nói cho ngươi, ta căn bản không biết nàng đi nơi nào, ngươi tin không?”
Một cảm giác thất bại nảy lên trong lòng Lê Hiên, hắn phái rất nhiều người đi tìm nàng.
Có người nói nàng ở núi Thanh Long, có người nói nàng ở Bắc Di, có người nói nàng ở núi Độc Long, còn có người nói nàng trở về Vân Thành.
Không biết là hắn yếu đi, hay nàng mạnh lên, hắn thế mà không tìm thấy nàng.
Mà Tử Vi, cũng không tới tìm hắn. Hắn vô cùng cao điệu về tới Đại Hưng, tất cả mọi người đều biết hắn ở Phù Thành, Tử Vi khẳng định có thể biết được.
Trân Châu nói: “Nàng thông minh như vậy, sẽ không có việc gì.”
Duệ Vương sắc mặt tôi sâm.
Hàn Chi Đào nhìn thấy tình huống ngượng ngạo, liền nói: “Hoàng Thượng, nàng hiện tại cũng không giống trước kia. Núi Mặc chiến một trận, bọn họ cùng quan phủ giằng co lâu như vậy, Nhiếp Lăng Hàn một chút cũng không chiếm được tiện nghi. Thần thật không nghĩ tới, Tử Vi ở phương diện 2 này, không thua kém mày râu chút nào Hoa Nhan nói: “Hàn đại ca, ngươi không thể coi thường nữ tử. Đại đa só thời gian, chúng ta chỉ là đối với một chút chuyện không có hứng thú mà thôi, nếu chúng ta nghiêm túc đi làm, làm gì còn thiên hạ của các ngươi! Ngay cả người, cũng là Nữ Oa Ị?
tạo Hoa Nhan nói xong lời này, mọi người đêu nở nụ cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]