Chương trước
Chương sau

Ngày thứ hai, Tử Vi mang theo Lập Hạ chạy vẻ Phù Thành. Bởi vì Nhiếp Lăng Hàn đã biết nhi tử của nàng ở Phù Thành.

Nàng cùng Lập Hạ đã đến trước cửa lớn Thanh Y Đường. Cửa lớn đóng chặt, bên ngoài còn có một ô khóa rất lớn.

Lập Hạ cảm thấy kỳ quái, “Vì sao lại khóa? Ta ở chỗ này thời gian dài như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy khóa lớn như vậy trên cửa.”

Tử Vi trong lòng hoảng loạn, chạy vội về chỗ nàng ở phía sau.

Nơi đó, cửa phòng khép hờ. Tử Vi nhẹ nhàng thở ra, đây cửa đi vào.

Trong viện một người cũng không có, dưới đất có thùng gỗ đỗ cùng mảnh sứ bề vụn.

Tử Vi đây cửa phòng ra. Trong phòng yên tĩnh như nước, cửa Tử Vị đá lăn trên mặt đất, ầm ầm một tiếng đỗ xuống đất, dọa các nàng nhảy dựng.

Phòng hỗn độn, trong lòng Tử Vi dần dân sôt ruột.

“Kinh nhĩ” Nàng lắm bẫm tự nói.

Trên tủ âm tường có một đao ngân rất dài, Tứ Vi nhìn thây ghê người.

“Tiểu thư” Lập Hạ thay đối sắc mặt.

Nơi này vừa thấy đã biết phát sinh đánh nhau kịch liệt.

Tử Vi lại về tới cửa lớn Thanh Y Đường, nàng vung kiếm bố về phía ỗ khóa kia.

Lập Hạ tiến lên “Tiếu thư, người tránh ra, để ta.”

Lập Hạ vung kiếm vài cái, bỗ khóa ra.

Hai người đây cửa ra, vọt vào.

Trong viện không một bóng người, các nàng vào hậu viện, toàn bộ Thanh Y Đường một mảnh tĩnh mịch.

Lập Hạ hỏi “Tiểu thư, bọn họ có phải chạy trốn rồi không?”

Tử Vi nhìn sân, cây Phù tang bị chém đứt, hoa viên nhỏ toàn hoa hồng cùng dâm bụt bật rễ. Nàng đi qua, dùng kiếm nhẹ nhàng phiên động.

Tứ Vi đột nhiên đứng ở nơi đó, một cánh tay màu xám trắng thình lình duỗi ra ở đó.

Lập Hạ lập tức dùng kiếm bới đất ra, “Trần thúc” nàng kêu một tiếng.

Trần thúc bị chôn trong một cái hồ mới đảo.

Tử Vi thay đổi sắc mặt, nàng nhìn một khu này toàn bộ là đất mới.

Lập Hạ lập tức dùng xẻng xúc đất, bên cạnh Trần thúc còn có một khối thi thẻ.

Tay nàng run lên, cắn răng bới đất ra, bên trong thi thể cảng ngày cảng nhiều, Lập Hạ vừa xới đất vừa khóc.

Toàn bộ hậu viện đào ra một cái hồ không lỗ, bên trong chôn 22 người.

Tử Vi cả người phát run, nàng nhìn tất cả thi thể một lần, không có Tiểu Tỉnh cùng Trương Hà, cũng không có Dương Tử Thao.

Hai người ngơ ngác ngồi dưới đất.

Phù Thành Thanh Y Đường, ước chừng hơn 3000 người, phân thành năm trú điểm. Bên trong võ quán đối ngoại buôn bán này, cũng có hơn 50 người.

Hiện giờ bị giết chết 22 người, người còn lại không biết đi nơi nào Đại não Tử Vi cũng hỗn loạn lên.

Kinh nhi, Tiểu Tỉnh, các TBƯƠI ở nơi nảo?

Lúc này một tiếng mở cửa phòng rất nhỏ, hai người lập tức cúi người trốn vào lùm cây phía sau.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân TÓn ra rón rén.

Tử Vi miết roi mềm trong tay, tay kia nắm đậu nành châu.

Hai nam tử áo xanh tiễn vào. Bọn họ đứng ở cửa, ngó đầu nhìn vào trong.

Hai người vóc dáng tuy rằng không cao, nhưng dáng người đĩnh bạt thăng tắp, vừa thấy là biết xuất thân quân nhân.

Bọn họ chậm rãi đi vào.

Tử Vi thấy rõ mặt người phía trước.

Nàng đứng lên.

“Tương Thao, sao lại là ngươi?” Tử Vi hô nhỏ một tiếng.

Người đến là thị vệ bên người Tân Đạt Nhĩ, Tương Thao.

“Công chúa” Tương Thao tiền lên thi lễ. Đi cùng hắn cũng là thị vệ Tân Đạt Nhĩ, một người tên Tiểu Ngũ.

“Các ngươi sao lại tới?” Tử Vi hỏi.

Tương Thao nhìn nàng, thở dài nhẹ nhõm một hơi “Chúng ta tới tìm người, công chúa, chúng ta tìm người đã lâu.”

Đáy mắt Tử Vi nóng lên, bọn họ là người nhà Bắc Di công chúa Tử Vi.

Bọn họ vẫn nhớ thương nàng.

“Ta không có việc gì, nhưng mà không thấy nhi tử của ta.”

“Không sao. Hài tử của người ở chỗ chúng ta, Tiếu Tỉnh các nàng đều ở đó.” Tương Thao nói nhanh.

“Thật vậy chăng?” Tử Vi tiến lên cầm thật chặt tay Tương Thao, Tương Thao mặt đỏ lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.