Chương trước
Chương sau
Người bịt mặt để lại mây thi thể, những người khác đã không còn thây bóng dáng. Nhiếp Lăng Hàn tiến lên xem xét y phục của bọn họ, không nhận ra bất cứ thân phận gì.

Mưa vừa tạnh, đường núi lầy lội, trong rừng phủ sương mù mênh mông, bọn họ đã đến đại bản doanh núi Mặc. Bên trong rỗng tuếch.

“Xem ra, bọn họ đã dời đi.” Có Phàm nhàn nhạt nói.

Hợp với núi Mặc, chính là dãy núi Thanh Long, Nhiếp Lăng Hàn nhìn sâu trong núi rừng đen tối, trong lòng cáu giận.

Tử Vi, ta có phải đã thật sự mất đi nàng không? Ta che chở nàng nhiều năm như vậy, nàng một chút cũng không động tâm. Trong lòng nàng chỉ có hắn, quá tốt với hắn.

“Hoàng Thượng, có quân tình khẩn.”

Trương Sơn thấp giọng nói.

Nhiếp Lăng Hàn quay đầu lại nhìn hắn “Nói”

Trương Sơn vội vàng nói “Mới vừa nhận được quân báo, Nam Chiêu quốc công kích chúng ta nơi dừng chÂn, quân ta thương vong hơn 5000 người.

Đại Hạ Quốc cùng Đại Nguyệt Quốc bị đội ngũ không rõ công kích, quân ta thương vong thảm trọng”

Nhiếp Lăng Hàn nhíu mày “Đội ngũ không rõ?”

Trương Sơn đáp “Phải, tin báo chỉ nói những đội ngũ đó tác chiến thủ pháp tàn nhẫn hung mãnh, như dã thú giết chóc.”

Cố Phàm nói “Hoàng Thượng, vừa rồi đám người bịt mặt cũng là loại tác chiến thủ pháp này. Hay là, bọn họ là một đám. Hiện giờ, Bắc Hoang đại lục không có thế lực nào có thể có sức chiến đầu cường đại như vậy.”

Cố Phàm nói xong nhìn Nhiếp Lăng Hàn, hắn cùng Nhiếp Lăng Hàn đồng thời nghĩ tới một người. Cố Phàm trắng mặt hơi nhảy lên một chút, xoay người nhìn về phía nơi xa núi rừng xanh thắm, mắt híp cả lại.

Nhiếp Lăng Hàn sắc mặt âm trầm.

Chẳng lẽ, thật sự là ngươi đã trở lại Khi Lê Hiên mới vừa nhảy xuống vách núi, hắn đã phái người đi tìm thi thể hắn, người trở về đều nói không tìm thấy. Khi đó hắn liền kết luận, Lê Hiên không chết, hắn làm sao đễ dàng rơi chết như vậy.

Hắn lại dựa vào ai?

Đại Hạ Quốc cùng Đại Nguyệt Quốc đã chịu công kích, Nam Chiêu quốc cũng cùng một ngày bắt đầu phản kích Nhiếp Lăng Hàn đột nhiên cười.

Hắn nhìn thấy ánh mắt Cố Phàm mê man, chậm rãi nói “Xem ra, Lê Hiên đã trở lại, hơn nữa hắn cùng Tư Mã Huy đã liên thủ. Bọn họ cùng một ngày công kích đội ngũ Đại Hưng, là vì cùng một sự kiện.”

Cố Phàm nói “Là vì núi Mặc”

“Đúng vậy, chính là vì giải vây cho núi Mặc. Hắn vì giải vây cho núi Mặc, không tiếc bản thân bại lộ. Quả thực hắn vẫn cuồng vọng như vậy.” Nhiếp Lăng Hàn cười lạnh.

“Hoàng Thượng, Tử Vị công chúa vào cánh rừng, có đuôi theo không?”

Trương Sơn hỏi.

Nhiếp Lăng Hàn trầm tư thật lâu, núi Mặc, là chỗ làm hắn rối rắm.

Năm 17 tuổi Ấy, hắn lần đầu tiên đi vào núi Mặc, giả thành tuỳ tùng nguyên đường chủ Tử Y Đường. Lần đó hắn tới, là vì muốn nhìn một cái nữ hài tên Tuyết Yên kia.

Mẫu thân nói, hắn cùng nàng có hôn ước. Hắn thấy được nữ hài kia, khi đó nàng chỉ có mười mấy tuổi.

Khi hắn nhìn thấy nàng, nàng đang nằm trên một cái võng mắc trên chạc cây cao lớn, lắc lư qua lại, trên đầu thắt mười mấy bím tóc, trên mặt vương đầy hoa đại màu tím. Trông thật giống một con tiểu yêu.

Nàng ngâm nga. Đôi mắt như ánh dương mùa đông. Dưới tàng cây, hai nha đầu một béo một gầy ngồi ở chỗ kia ngủ gật.

Hình ảnh thoạt nhìn tươi đẹp vô cùng, vĩnh viễn khắc vào trong trí nhớ hắn, cuối cùng ghim chặt không tan đi.

Hắn biết trên người mình có huyết hải thâm thù, hắn sớm đã từ bỏ mọi điều tốt đẹp.

Về sau, hắn biết nàng bị buộc về Tuyết gia, sau lại gả cho An Vương Lê Hiên.

Hắn còn không nhìn thấy nàng, lại biết hết thảy về nàng.

Hắn ở Tử Y Đường ấn giấu nhiều năm, sư phụ vốn định để hắn phụ tá Tư Mã Huy đạt được đại sự, tâm Tư Mã Huy lại không ở nơi này.

Ngẫu nhiên, hắn biết Tuyết Yên. Hắn cảm thấy, đó chính là duyên phận.

Hắn đem kế hoạch của mình nói cho sư phụ cùng phụ thân. Phụ thân đề hắn tiếp tục ở Tử Y Đường, phụ tá Lê Hiên.

Sư phụ nói “Như thế cũng tốt, nhưng mà nếu ngươi có thể qua cửa tình này, Tư Mã Huy sẽ trở thành địch nhân lớn nhất của ngươi.” Khi đó hắn không cho là đúng.

Hiện giờ xem ra, có thể làm hắn rối rắm do dự, quả thật là nữ tử kia.

Trương Sơn còn đứng đó chờ mệnh, Nhiếp Lăng Hàn nhìn chằm chằm phương hướng Tử Vi rời đi, sâu kín nói “Không đuổi theo. Đại bản doanh núi Mặc này, thiêu.”

“Tất cả đều thiêu?” Trương Sơn hỏi.

Nhiếp Lăng Hàn gật đầu “Ừm, đều thiêu.”

Trần Siêu sắc mặt xanh mét, há miệng thở dốc, rốt cuộc đem những lời nói nuốt xuống. Cũng tốt, đoạn, liền chặt đứt sạch sẽ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.