Nhưng không như ý nguyện của Tử Vi. Nàng nhắm mắt đứng ở đó. “Pùm! Pùm! Pùm!” Bên tai vang đến mấy tiếng động định tại nhức óc. Nàng mở mắt ra, thấy thanh kiếm của Lê Hiền chặn lấy thanh đó của tên áo đen, kiếm của Tả Lãng đâm vào lưng hắn, thanh kiếm dài của Hàn Chi Đào và Trương Dương cũng đỡ thanh đao chém tới của tên áo đen. Tử Vi bật cười, mặt nàng bị rách chảy máu, nhưng nàng lại cười. Những tên áo đen còn lại nháy mắt đã không thấy đâu, giống như khi đến không chút dấu vết. Lê Hiên không hề đuổi theo. Hắn buông Hoa Nhan xuống, đi đến trước mặt Tử Vi, đôi mắt đen nháy đó nhìn Tử Vi đầy nghi hoặc: “Ngươi rốt cuộc là ai? Là ai phải người đến? Phong thừa tướng hay Tuyết gia? Ngươi có mục đích gì?” “Mục đích?” Tử Vi đột nhiên rơi lệ. Tử Vi vội vàng bịt chặt miệng, cố gắng để bản thân không khóc ra tiếng. Hoa Nhan bên cạnh Lê Hiên đột nhiên đâm kiếm đến: “Yêu nữ, người đeo bám Lê đại ca suốt là muốn làm gì?” Hình như chân Hoa Nhan bị thương, đi lại rất khó khăn. Tử Vi theo bản năng mà lấy kiếm Thu Thủy đỡ lấy, Hoa Nhan không né tránh, bóng đen lóe lên trước cơn gió, vai nàng thật sự bị đâm một cái, như thể nghe thấy một âm thanh nứt vỡ, Lê Hiện đã ôm lấy Hoa Nhan đến chỗ cách nàng vài bước. Tử Vi ngã xuống bậc thềm màu trắng, lại lăn thêm mấy bậc. Lê Hiên tự mình kiểm tra cho Hoa Nhan từ trên xuống dưới, nhìn Tử Vi giọng nói đanh thép: "Ngươi có biết khiến công chúa bị thương là tội gì không! Ta đã nói, nếu còn lần sau nhất định không nương tay!” Hắn từ từ nhặt thanh kiếm Thương Long của mình lên. Hàn Chi Đào ở bên cạnh vội quỳ xuống: “Chủ tử, nàng ta, nàng ta, ban nãy cứu người một mạng!” Khi Tử Vi lăn xuống, phi tiêu trên lưng đâm càng sâu, nàng nhìn thấy hai bóng người chồng lên nhau, cố gắng ngẩng đầu lên. Tử Vi chầm chậm giơ một cánh tay, Lê Hiến lạnh lùng nhìn nàng. Hai tay của Tử Vi vòng ra sau lưng, nàng giữ chặt nửa lưỡi dao nhỏ trên người. Máu chảy xuống giữa các ngón tay. Nàng nghiến răng dùng toàn bộ sức lực rút con dao ra. Máu tươi nhanh chóng tụ lại trên đầu con dao, rơi xuống, Tử Vi vứt con dao đẫm máu xuống mặt đất. Mọi người ở đó chết lặng. Tả Lãng lại thở dài một tiếng. Khóe mắt Hàn Chi Đào mờ mịt, hắn mấy lần định đi đến, nhưng bị Trương Dương giữ chặt lại. Đáy mắt Lê Hiền càng thêm lạnh lùng. Tử Vi lại nhìn Hoa Nhan, giọng nói dịu dàng: “Ta có bám theo chàng hay không, người biết rất rõ. Thực ra người không cần nhằm vào ta, mà nên nói cho ta sự thật. Nếu vậy, ta mong công chúa có thể vui vẻ." Cả người nàng vẫn còn run rẩy, nàng biết bản thân mình sắp không chống cự được nữa rồi, cuối cùng nàng nhìn Lê Hiên một cái: “Xin lỗi, ta nhận nhầm người rồi. Ngài và phu quân ta trông rất giống nhau, ta nóng lòng tìm chàng ấy nên nhận nhầm ngài thành chàng ấy.” Tử Vi quay người, chậm rãi đi đến chỗ con ngựa của mình. Tả Lãng định thần lại, lập tức đi lên trước đỡ Tử Vi. Tử Vi đẩy hắn ra, quay người lên ngựa, phi nước đại mà đi. Tử Vi chưa bao giờ nghĩ bọn họ sẽ gặp lại nhau như vậy, càng không thể nghĩ họ sẽ chia tay như thế. Yêu là gì, cảm xúc của mỗi người là khác nhau. Vì thế, Lê Hiên, có phải chàng sẽ mãi mãi lãng quên thiếp? Khi con ngựa đang chạy, Tử Vi nhớ lại những lời Vu Dung đã nói từ lâu: tình yêu hạnh phúc không phải là được là mất, mà là tự nhiên và thoải mái. Tình cảm mà phải cố gắng mới có được, đều không vui vẻ như ta hằng mong đợi. Lê Hiên nhìn chằm chằm vào bóng dáng ngày càng xa của Tử Vi, một nỗi đau nhói lên trong tim hắn, như thể hắn bị đâm một đạo rất sâu. Đôi mắt điên cuồng của nữ nhân đó, quen thuộc như thế, như thể đã từng gặp ở đâu đó, nó khiến nơi đáy tim hắn cảm thấy kỳ lạ. Khoảng thời gian này, hắn cho rằng mình đã chai sạn, sẽ không có nữ nhân nào khiến hắn rung động. So với tình yêu, hắn càng tin vào lợi ích nhiều hơn, quan hệ của hai người có cũng lợi ích, mới đáng tin cậy hơn. Tả Lãng đi theo sát phía sau Tử Vi. Đến trạm dịch, Tử Vi vừa vào đến phòng đã cài ngay cửa lại. Tả Lãng sai người mời đại phu đến, Tử Vi không mở cửa, Tả Lãng đứng ngoài đập cửa vào. “Nữ nhân này, thật là phiền phức, ta là người sợ nhất phiền phức, sao lại gặp cô cơ chứ?” Tử Vi không để ý đến hắn. “Đại phu, xem cho nàng ta đi, sau lưng bị dao đâm.” Tử Vi vẫn không động đậy, Tiểu Tỉnh vào gọi mấy lần, Tử Vi vẫn nằm yên đó không nhúc nhích. Tả Lãng đi đến lật người Tử Vi lại, xé rách áo của nàng. Trên vai nàng một mảng xanh tím. Tiểu Tỉnh mặt đỏ tại hồng, lập tức lấy trải giường phủ lên chỗ da thịt lộ ra của Tử Vi. Tả Lãng nói: “Bệnh cần chữa ngay” Tiểu Tỉnh đáp: “Ngươi không phải đại phu." Tả Lãng đỏ mặt: “Đây là lục địa Triều Vân, không có khắt khe như thế, còn không cứu nàng ta, nàng ta nhiễm độc mà chết thì tính cho ai đây?” Tử Vi vẫn nằm bất động chỗ đó, như chết rồi vậy. Đại phu đi đến đắp thuốc ở vai và miệng vết thương cho nàng. Đại phu nói với Tả Lãng: “Công tử, cô nương này đã không còn gì đáng ngại, mấy ngày này cần tẩm bổ nghỉ ngơi cho tốt.” Tiểu Tỉnh hỏi: “Nhưng tại sao người mãi không tỉnh lại?” Đại phu nói: “Đó là do tâm bệnh của nàng ấy, đến lúc sẽ tự tỉnh." Tả Lãng đứng bên nhìn Tử Vi một lúc, vẻ mặt buồn rầu, quay người rời đi. Tiểu Tỉnh không biết Tử Vi đã trải qua những gì, nàng chỉ biết công chúa Tử Vi rất hiếm khi bị quan như này, trừ khi nàng tận mắt nhìn thấy Hoàng thượng rơi xuống vách núi, nàng hôn mê mấy ngày liền, từ đó không thấy nàng chán nản như vậy nữa. Đêm Phồn thành, phồn hoa như ban ngày, sự quyến rũ trong bí ẩn. Trong đêm, hai nữ nhân biến mất trong màn đêm mênh mông. Tả Lãng nghe thấy âm thanh, nhìn thấy cảnh cửa khẽ đóng. Sau khi vào phòng, người đi phòng trống, một mảnh giấy được ấn trên bàn: "Ngày sau gặp lại." Núi Lang trong đêm tối tăm, giữa đêm đứng đó như một bức tường đồng, tường sắt và một ánh sáng màu vàng nhạt đang chiếu sáng trong căn phòng bí mật. Mấy cái bóng cao cao thấp thấp phản chiếu trên cửa sổ, bất động, giống như tác phẩm điêu khắc. Lê Hiên đứng đó, khuôn mặt vô cảm. Duệ vương, Bạch Thiếu Đình, Hàn Chi Đào, Trương Dương cùng nhiều người khác quỹ ở đó. “Hoàng huynh, thần đệ nói đều là sự thật, cho huynh uống thuốc vong tình, giấu giếm Tử Vi, tất cả đều là chủ ý của đệ, không liên quan gì đến bọn họ. Chúng đệ đều biết huynh và Tử Vi tình sâu ý đậm, nhưng huynh không thể lại xảy ra chuyện được. Không thể lại gặp nguy hiểm nữa! Chia cắt hai người tội của đệ rất lớn. Nếu huynh muốn phạt thì phạt đệ đi, có giết thì đệ cũng không nửa lời oán thán.” Lê Hiên nhìn núi Lang đen thăm thẳm ngoài cửa sổ, đôi mắt sâu như đáy biển. Một lúc lâu sau, hắn quay sang nhìn Duệ vương: "Từ lâu ta đã nói với đệ rồi, gọi ta Tứ ca, không phải Hoàng huynh". Đáy mắt Duệ Vương sáng lên: "Thần đệ cử quên mãi. Tứ ca."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]