Chương trước
Chương sau
Tử Vi nói: "Nếu bây giờ ta đi cùng mọi người sẽ liên lụy đến mọi người. Huống hồ, ta cũng không muốn liên lụy đến Nhị ca muội, yên tâm đi, ta còn có dự tính, nhất định sẽ tự bảo vệ mình! Mau đi đi, bảo trọng!" "Công chúa đi thôi, xe ngựa đang phía trước, nơi này không thích hợp ở lâu!" Người đó lo lắng. "Đi đi!" Tử Vi đẩy họ đi ra, đi đến cửa sau.
Nhìn thấy bọn họ rời đi, Tử Vi cởi bỏ quần áo ngoài, để lộ chiếc áo màu đỏ sầm bên trong. Nàng lấy ra một cái mặt nạ từ trong ra ngực đeo lên mặt, đây là chiếc mặt nạ rất đẹp.
Nàng ôm lấy chiếc hộp, vội vàng chạy đến Ngự hoa viên, một thị vệ phía trước nhìn thấy nàng: "Ngươi là người cung nào? Chạy cái gì?"
Tử Vi đứng yên: "Nô tì vừa nhập cung, đến để đưa pháo hoa, bị lạc đường..." Hai tay nàng giơ hộp pháo hoa trong lòng ra."Đưa cho ta! Đừng chạy lung tung! Người của các người đang ở kia kìa!" Thị vệ đó nhận lấy chiếc hộp, chỉ tay vào mấy người đang ở vùng đất trống phía sau Ngự hoa viên.
Tử Vi cảm ơn rồi vội vã chạy về phía trước.
Nàng đi đến đó, nhìn thấy người đàn ông đang cau mày đứng đó nhìn lên trời, hỏi: "Chủ của các người là ai?"
Người đó chỉ tay vào người đàn ông gầy gò đang ngắm nhìn bầu trời: "Chính là hắn!" Nam nhân gầy gò đang ngắm pháo hoa trên trời, bặm môi cau mày.
Tử Vi nói: "Tại sao pháo hoa được gửi đến lần này khác với những gì các người nói? Hai bên pháo hoa có thêm hai cái dây đen dài là sao? Có gì không ổn à? Đã có đại thần nghi ngờ rồi."
Mồ hội trên khuôn mặt của nam nhân gầy gò chảy xuống: "Tôi không biết, tôi cũng ngạc nhiên. "
Tử Vi nói: "Đây là hoàng cung chứkhông phải cái chợ ngoài kia. Những khói đen này vừa nhìn đã cảm thấy không may mắn! Ban nãy đã có đại thần phát hiện ra rồi, còn hỏi lại, lát nữa Hoàng thượng sẽ truy cứu, đến lúc đó đầu các ngươi cũng không còn! Chốc nữa, đám người vũ sư sẽ rời đi các người xem xét liệu mà làm.
Vẫn đang nói dở, phía trước truyền đến tiếng hét lớn, pháo hoa ở một chỗ nào đó không nổ, có người đi lên kiểm tra, pháo ra lại nổ bùng, còn đốt cháy cả đèn lồng ở bên cạnh, ba làn khói đen dày đặc bay thẳng lên trời, như yêu tinh bay lên trong truyền thuyết, có sự kỳ lạ không thể diễn tả bằng lời.
Tử Vi hết hồn liên tục lùi về sau: "Các người tự chạy đi!" Nàng hoảng loạn chạy vội đi.
Nàng nhanh chóng chạy về cung Vong Ưu.
Làm mấy trò pháo hoa này đối với nàng mà nói quá đơn giản.
Trong Ngự hoa viên, Vu Bái Phu lại uốngnhiều rượu, hẳn uống nhiều nói lắm, còn nói với Hoàng thượng sẽ đưa muội muội hẳn đi, mãi cho đến khi Hoàng thượng nghiêm nghị không để ý đến hắn nữa, Vu Bái Phu mới nằm bò trên đất ngủ thiếp đi.
Tử Vi nhìn thấy khoảng một nửa số pháo hoa đã được bắn rồi, bèn dẫn theo Tiểu Tỉnh ra ngoài.
Nàng vén tóc lên, cài lên mái tóc một chiếc trâm ngọc trắng có hình chữ "thọ" thượng hạng lên búi tóc. Nàng chọn một bộ váy màu đỏ đậm thêu hoa văn chìm gấm hoa Vân Nam. Màu sắc thể hiện sự chúc mừng nhưng không quá nổi bật, khoác một chiếc áo choàng tím nhạt gấm hoa Vân Nam ra ngoài.
Trên người nàng vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc.
Từ xa nàng đã nhìn thấy Nhiếp Lăng Hàn ngồi ở chiếc bàn chính giữa, bên cạnh là Thục Phi Dư Hoa.
Nhiếp Lăng Hàn mặc thường phục màu vàng, trên tóc cài một chiếc trâm búivàng đỏ, thần thái ngút ngàn, mặt mũi anh tuấn
Thục Phi ngồi bên cạnh vẫn mặc chiếc áo choàng đỏ sẫm, mái tóc mềm mại được chải thành một búi tóc cầu kì đẹp để, trên tóc được cài vô số chiếc trâm vàng đỏ và hồng ngọc, rực rỡ chói mắt, diễm lệ không thể phân biệt. Một đôi mắt phượng khẽ hướng lên quyến rũ mà sắc lạnh, cảm giác đó khó có thể diễn tả bằng lời.
Tử Vi nhìn bọn họ, cảm thấy đây đúng là một cặp trời sinh.
Từ rất xa Nhiếp Lăng Hàn đã thấy Tử Vi đang đi đến, nàng vừa đi vừa cùng Tiểu Tỉnh bên cạnh xem đổ đèn.
Thục phi nhìn thấy ánh mắt của Hoàng thượng sáng lên, thuận theo ánh mắt của hắn, nàng ta nhìn thấy Tử Vi.
Thục Phi nói: "Hoàng thượng, công chúa Tử Vi đến rồi, bảo bọn họ mời nàng ấy qua đây?"
Nhiếp Lăng Hàn nhìn Dương Thanh mộtcái nói: "Dương Thành, mời công chúa Tử Vi qua đây ngồi."
Tử Vi đi đến, hành lễ với các đại thần.
Nhiếp Lăng Hàn ra hiệu cho nàng ngồi cạnh hắn, Tử Vi làm như không nhìn thấy, ngồi xuống bên cạnh Thục Phi.
Các đại thần đang ngồi đoán đổ đèn. "Hạ kỳ lạc tử bất tục nhân! Đoán một thành ngữ, nương nương, chúng nô tỳ đều đoán không ra!" A hoàn của Thục Phi Thủy Tiên chạy đến hỏi Thục Phi. "Không biết, bổn cung cũng không biết, Hoàng thượng người biết không?" Thục Phi mỉm cười hỏi Nhiếp Lăng Hàn.
Nhiếp Lăng Hàn khẽ cười: "Tử Vị có biết không?"
Tử Vi lắc đầu: "Hoàng thượng cũng biết về mặt này Tử Vị trước giờ luôn ngu dőt!"
Thục Phi nói: "A, Hoàng thượng, thần thiếp hình như đã đoán ra rồi, là "từngbước lên cao!" A hoàn cầm đáp án chạy di.
Lúc này, có đại thần cầm câu đố đến: "Bảy nàng tiên cưới một người, đoán một thành ngữ!" "Hoang mang lo sợ! Cái này đơn giản." Nhiếp Lăng Hàn nói. "Vương Chiêu Quân ngước nhìn trăng nghiêng, trời xanh treo linh hồn, đoán một chứ!" "Vọng!"
Thời khắc này đúng là thái bình thịnh thế, nhưng đáy lòng Tử Vi lại ngập tràn bị thương.
Nàng hé miệng cười, một cơn gió lạnh thổi vào, nàng bị sặc họ, vừa ho mùi pháo hoa sộc vào mũi, nàng cảm thấy cổ họng như bị nứt ra.
Trận trận họ dữ dội, đầu nàng cũng bắt đầu đau, lồng ngực dường như có đá vỡchui vào cuộn lại đau đớn.
Lại một đợt pháo hoa được bắn lên, pháo hoa đủ loại màu sắc, rực rỡ tuyệt hảo, hai cột đen ở hai bên giãn ra thật sợi dài thô, từ từ uốn cong. "Bùm!" Phía trước truyền đến tiếng nổ lớn, kéo theo đó là đám cháy lớn, có người hét lên.
Ngay lập tức có đám cháy bùng lên tận trời.
Những người đang cười vui vẻ lập tức yên lặng. "Xảy ra chuyện gì?" Nhiếp Lăng Hàn hỏi.
Trương Sơn đã chạy lên phía trước xem xét tình hình. "Hoàng thượng, ở đây rất nguy hiểm, chúng ta rời đi trước thôi?" Mạnh Truy nói với Nhiếp Lăng Hàn. "Bảo bọn họ dập lửa đi, trẫm không đi." Nhiếp Lăng Hàn không đi, mọi ngườicũng không thể đi. Ngọn lửa phía trước dần dần thấp xuống, chỉ còn lại một làn khỏi đen.
Vụ Bái Phu ngủ say như chết bị người ta gọi dậy, hắn mở to hai mắt nhìn Hoàng thượng hoang mang vô cùng: "Hoàng thượng, xảy ra chuyện gì vậy?"
Trương Sơn vội quay lại báo cáo. "Hoàng thượng, ban nãy có một tép pháo hoa bỗng nhiên phát nổ khiến pháo hoa bên cạnh cháy, may là đã khống chế được, bây giờ không sao rồi. "Có ai bị thương không?" Nhiếp Lăng Hàn hỏi. "Không có ai bị thương, có lẽ là pháo hoa có vấn đề, chỉ là những người đem pháo hoa đến đã theo đoàn vũ sư rời khỏi cung từ lâu rồi..." "Không ai bị thương, đừng làm mọi người mất hứng." Nhiếp Lăng Hàn ra lệnh.Mọi người tiếp tục đoán đổ đèn.
Tử Vi nhìn Vu Bái Phu một cái, ánh mắt giao nhau rồi lập tức rời đi,Vu Bái Phu uống say hoa mắt, hắn cầm ly rượu không biết của ai ở bên cạnh lên một hơi uống cạn.
Hắn đúng là say thật rồi, đứng dậy, đôi mắt mơ màng, từng bước từng bước loạng chà loạng choạng đi đến chỗ Nhiếp Lăng Hàn. "Nhiếp Lăng Hàn! Ôi không, Hoàng thương! Thần Vu Bái Phu hôm nay rất khó chịu, khó chịu. Cảnh sắc này khiến thần vô cùng xúc động, chúng ta trước kia không tốt sao. Lúc đó, người, thần, Lê Hiên, Thiếu Đình, muội muội thần, còn có Hoàng hậu trước đây Tuyết Yên, lúc đó tốt biết bao..."
Người hầu bên cạnh ngăn hắn ta lại: "Vương thượng, người say rồi, đừng nói nữa!"
Vu Bải Phu gạt tay người đó ra: "Người nói đi, người là vì cái gì? Nhiếp Lăng Hàn, ngày mai bản vương rời đi, muộimuội thần giao cho người! Chuyện giữa người và Lê Hiên, không liên quan đến muội muội thần, thần tin người, người sẽ không làm khó nó, người cũng sẽ không...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.