Nâng nhìn cành mai đỏ nở rực như ngọn đuốc trong góc, kiêu ngạo tùy ý, không hề thanh nhã e dè như hoa mai, một cơn gió thổi qua, đốt cháy đôi mắt người khác...
Trong lòng Tử Vi lướt qua nỗi đau thương mơ hồ, lúc muốn bắt lấy lại không rõ là gì. Đôi tay trắng bóc của nàng như tuyết dưới trăng, được bộ nghệ thường hoa lệ tô điểm, sáng chói mắt.
Nỗi đau thương đó dần dần rõ ràng, thì ra nàng thấy chính mình. Tử Vi như nhìn thấy mình giống chiếc váy lông vũ tịch mịch này, có lẽ sẽ vĩnh viễn ở Vong Ưu cung này, không yêu không tình, mãi đến khi hồng nhan mất đi.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi vào tay nàng.
Tử Vi ngẩng mặt lên, lau nhẹ hai vệt nước trên gò má, đem cất chiếc váy lông vũ vào trong hộp, lặng lẽ mỉm cười.
Còn chưa tới hoàng hôn, Tử Vi đã bảo nội thị đóng cửa, nàng ngủ sớm, nằmtrên giường lại mãi không cách nào chìm vào giấc ngủ.
Đang trằn trọc, nàng nghe thấy tiếng có người gõ cửa.
Tiểu cung nữ đi đến bẩm báo: "Công chúa, Hoàng thượng tới."
Không chờ Tử Vi dậy, Nhiếp Lăng Hàn đã đi vào.
Trên mặt hắn ửng đỏ, xem ra uống không ít rượu.
Tử Vi cảnh giác kéo chăn lên người. Màn sa phe phẩy, ảnh nền le lói, bóng Nhiếp Lăng Hàn kéo dài ở đó, khiến màn đêm như yên tĩnh hơn sâu hơn. "Hôm nay là ngày đại hỉ của huynh, muộn vậy rồi còn đến chỗ Tử Vi làm gì?" Tử Vi hỏi.
Nhiếp Lăng Hàn chỉ đứng đó, hắn chỉ mặc áo lót vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-thac-hai-kiep-tham-tinh/1717348/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.